1.
Tiếng chim lạc lõng vang lên đâu đó giữa rừng, yếu ớt và rời rạc. Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua tán lá, chạm vào mặt hồ vẫn còn phủ mờ sương như chưa chịu tỉnh hẳn. Căn nhà gỗ ẩn mình trong ánh sáng nhạt, bình yên đến bất thường – một kiểu bình yên dễ khiến người ta lạc lối.
Nhưng trong lòng từng người, cái "vòng đá" và lá bùa đỏ vẫn như một cái gai. Không ai nói ra, nhưng chẳng ai quên.
Minh là người đầu tiên rời nhóm sáng đó, lặng lẽ xách ba lô ra phía rừng rậm phía đông.
Nai
“Đi đâu đấy?” Trang gọi với theo.
“Lượm nấm thôi,” Minh đáp cụt ngủn.
“Đi một mình chi vậy?” Hải nhăn mặt.
Minh không trả lời. Cậu đã khuất bóng sau lùm cây rậm trước khi ai kịp phản ứng.
Trong lúc cả nhóm dọn dẹp chuẩn bị ăn sáng, Nghĩa đem túi bùa và mảnh giấy đến cho Linh. Anh đã giữ nó trong ba lô từ đêm qua, nhưng sáng nay khi mở ra, một góc mảnh giấy đã cháy xém, như bị ai đó châm lửa.
“Cậu đốt à?” – Linh nhìn Nghĩa, giọng run.
“Không… Mình thề là không,” Nghĩa tái mặt. “Tối qua mình nhét kỹ lắm, còn cuốn mảnh khăn vải quanh nữa.”
Cả hai nhìn nhau, cảm nhận được một điều gì đó đang nứt ra từ trong bóng tối.
Trang lạc quan: “Có khi do lửa bếp. Cậu để gần bếp mà.”
“Không, túi mình treo trên gác xép. Xa bếp lắm,” Nghĩa đáp.
2.
Khoảng 10 giờ, Minh quay về. Nhưng cậu không giống như trước.
Quần áo lấm lem bùn đất, tóc tai rối bù, và… trên cổ có vết xước dài như do móng cào. Cậu im lặng ngồi xuống, ánh mắt vô hồn, không nhìn ai. Khi Trang hỏi:
“Có chuyện gì à?”
Minh chỉ đáp một câu:
“Trong rừng… có tiếng gọi.”
Cả nhóm im lặng. Linh siết tay lại. Hải bực bội:
“Ông nói cái quái gì vậy? Tiếng gì?”
“Không rõ. Giống như tiếng Trang gọi tôi, lúc thì là tiếng Linh. Nhưng lúc tôi đi, Trang vẫn còn ngủ.”
Căn nhà gỗ bỗng nhiên lạnh đi dù nắng đang lên. Linh mở túi lấy mảnh bùa đã cháy xém ra. Ngay lúc ấy – một cơn gió lạ từ hồ thổi mạnh vào làm mảnh giấy rơi khỏi tay cô, lượn xoáy rồi đáp nhẹ nhàng lên… bếp than đang âm ỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/canh-cua-su-song/chuong-2-vet-nut.html.]
Trong vài giây, lá bùa cháy trụi.
“Chết rồi!” – Linh hét lên, lao tới dập nhưng quá muộn.
Mảnh giấy đen lại, rơi thành tro mịn. Không khí trong nhà dường như đông cứng lại, như có thứ gì đó bỗng chui vào, bám vào từng kẽ tường, từng tiếng thở.
Nghĩa nuốt nước bọt. “Cái… cái đó là bùa phong ấn, đúng không?”
“Ừ…” Linh thì thào. “Nó… phong ấn một thứ gì đó.”
“Thứ gì?”
“Mình không biết. Nhưng tối qua, khi nhìn qua cửa sổ… mình thấy nó như liên tục rung lên, muốn thoát ra. Bùa là thứ duy nhất giữ nó lại.”
Một tiếng 'cạch' vang lên. Cả nhóm quay lại – Minh mở cửa nhà, bước ra, mặt trắng bệch, mắt trống rỗng.
Cậu đứng nhìn hồ nước, rồi khẽ lẩm bẩm:
“Chúng ta nên xuống đó thôi…”
3.
Trang kéo Minh lại. “Cậu bị gì vậy?”
Minh vùng ra, quát lớn: “Bỏ ra!”
Lần đầu tiên cả nhóm nghe Minh to tiếng như vậy.
“Trong rừng… có giọng nói,” Minh thì thào, “Nó gọi tên từng người. Nó biết tên tụi mình…”
Trang nhìn Linh – cô đang tái mét, môi khô lại. “Mình cũng nghe thấy…”
Đêm đó, nhóm bạn không còn vui vẻ nữa. Họ ngồi bên đống lửa cạnh bếp lò, nhưng không ai hát, không ai kể chuyện.
Mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng – ánh lửa hắt lên những khuôn mặt lo lắng, ánh mắt quét vội về phía rừng tối. Và rồi… tiếng chuông lại vang lên.
Leng keng… keng…
“Chuông gió thôi,” Hải cố trấn an, nhưng không ai trả lời.
Vì tất cả đều nhìn thấy: chiếc chuông gió đã bị gỡ xuống từ sáng, và đặt trong bếp, không thể nào phát ra tiếng ngoài kia.
Vậy… tiếng chuông đó từ đâu ra?
~ Hết chương 2~