lời chia tay khó  hơn cô tưởng. Cô hẹn gặp   thư viện — nơi hai   đầu gặp . Cô mặc  chiếc váy xanh nhạt như hôm .
“Viễn Xuyên,” giọng cô bình tĩnh đến lạ, “chúng  chia tay .”
Nụ   mặt  đông cứng : “Cái gì?”
“Em  còn yêu  nữa. Em  gặp  khác.”
“Em đang đùa đúng ?” Anh nắm chặt vai cô, “Hôm qua em còn  yêu , chúng  còn bàn chuyện  khi  nghiệp sẽ tìm nhà ở chung…”
“Đó chỉ là   phá hỏng  khí  nghiệp.” Lâm Vãn gạt tay  , “Tình cảm là thứ  thể  đổi. Xin .”
~ Hướng Dương ~
Khi cô   định ,  giữ chặt cổ tay cô: “Nhìn  mắt ,    nữa.”
Lâm Vãn hít sâu,  . Cô  thẳng   trai mà  yêu sâu đậm,  thấy nỗi đau và sự hoang mang trong mắt , tim cô như  d.a.o cứa từng nhát.
“Em  còn yêu  nữa, Lục Viễn Xuyên. Buông tha cho em .”
Cô giật tay, bước  thật nhanh,  dám ngoảnh  — sợ rằng chỉ cần  , cô sẽ sụp đổ. Đến khi rẽ qua một góc khuất, chắc chắn   còn  thấy, cô mới  sụp xuống cạnh tường, òa   thành tiếng. Trái tim nhói lên từng cơn, nhưng cô   đó là do bệnh  vì đau lòng.
Những ngày  đó, Lâm Vãn  thủ tục bảo lưu, rời khỏi trường. Cô bắt đầu điều trị nhưng bệnh vẫn tiến triển . Cô thuê một căn hộ nhỏ, phần lớn thời gian   giường, dựa  thuốc để giảm đau và bớt khó thở. Cô xóa hết tài khoản mạng xã hội, cắt đứt  liên lạc với Lục Viễn Xuyên.
  mỗi đêm khuya, khi cơn đau khiến cô  ngủ , cô  lấy điện thoại , lặng lẽ xem ảnh hai . Đó là mùa đông năm ngoái,  đưa cô  trượt tuyết, cả hai mặc dày như hai chú gấu,  rạng rỡ giữa nền tuyết trắng. Cô khẽ vuốt lên gương mặt   màn hình, nước mắt  lặng lẽ rơi.
Ba tháng , trong một  tái khám, Lâm Vãn   ghế dài hành lang chờ kết quả. Sắc mặt cô tái nhợt, gầy rộc , bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng  cô thêm gầy guộc. Bác sĩ thông báo bệnh  nặng hơn, khuyên cô nhập viện theo dõi.
“Lâm Vãn?”
Một giọng quen thuộc khiến   cô run lên. Cô ngẩng đầu, thấy Lục Viễn Xuyên  cách đó vài bước,  tay cầm xấp tài liệu. Anh trông gầy , quầng mắt thâm rõ, nhưng vẫn là  trai khiến tim cô rung động.
“Sao   ở đây?” Cô theo phản xạ  tránh, nhưng quá yếu để  lên.
“Anh đưa đồng nghiệp  khám.” Ánh mắt  dừng   bộ đồ bệnh nhân của cô, lông mày nhíu chặt, “Em  bệnh ?”
“Chỉ là cảm nhẹ thôi.” Cô gượng , “Giờ khỏe , em đang định về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/canh-anh-dao-cuoi-cung/chuong-2.html.]
Anh  xuống bên cạnh, “Ba tháng nay em biến mất  ? Anh tìm em khắp nơi.”
“Em… dọn  ngoài ở với bạn trai .” Cô  dối, tim  nhói lên một trận.
“Đừng gạt  nữa.” Anh bỗng cắt ngang, “Tuần   gặp thầy Trương, thầy bảo em  bảo lưu vì lý do sức khỏe.”
Sắc mặt Lâm Vãn càng trắng bệch: “Dù thế… cũng  liên quan đến .”
“Sao  ? Anh yêu em, Lâm Vãn. Dù thế nào  cũng yêu em.”
 lúc đó, bác sĩ chủ trị  tới: “Lâm tiểu thư, thủ tục nhập viện của cô  xong. Xét thấy chức năng tim của cô tiếp tục suy giảm, chúng  khuyên nên bắt đầu phác đồ điều trị mới…”
Lâm Vãn nhắm mắt . Giây phút lời  dối  bóc trần, cô  thấy như   giải thoát.
Sắc mặt Lục Viễn Xuyên lập tức trắng bệch: “Tim? Suy giảm? Lâm Vãn, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bác sĩ liếc  hai , nhận   lỡ lời,  vội bỏ .
Biết là  thể giấu  nữa, Lâm Vãn hít sâu, bình tĩnh : “Em  bệnh cơ tim giãn. Bác sĩ …  thể em sẽ  sống  đến mùa xuân năm .”
Lục Viễn Xuyên như  ai giáng một cú mạnh, cả  chao đảo. Mắt  đỏ lên tức thì: “Vậy  đây là lý do em rời bỏ ?”
Lâm Vãn gật đầu, nước mắt tuôn trào: “Em  thể…  thể để   em c.h.ế.t . Như  quá tàn nhẫn.”
“Điều tàn nhẫn hơn là em  chịu đựng tất cả một !” Anh nắm lấy bàn tay cô, thấy những ngón tay lạnh buốt, “Em nghĩ rời xa  là bảo vệ  ? Em nhầm . Ba tháng qua,   em,  sống chẳng khác gì địa ngục.”
Lâm Vãn  kìm  nữa, lao  vòng tay   nức nở. Anh ôm cô thật chặt, như  hòa cô  m.á.u thịt .
“Từ giờ, chúng  cùng đối mặt.” Anh thì thầm bên tai cô, “Dù còn bao nhiêu thời gian,  cũng sẽ ở bên em. Đây là lời hứa của chúng , nhớ ? Dù ốm đau  khỏe mạnh…”
Lâm Vãn khẽ gật đầu trong vòng tay ,  đến nỗi   thành tiếng.
Khoảnh khắc , cô mới hiểu  — tình yêu   là một  gánh chịu đau đớn, mà là dù đối diện với cái chết, vẫn  nắm c.h.ặ.t t.a.y .