Căn Hộ Số 404 - Chương 4: Lối Ra

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:30:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời mưa suốt ba ngày liền.

Nước chảy theo khe tường, tạo nên tiếng róc rách nhỏ giọt giữa hành lang tầng bốn. Bà chủ nhà dám lên đó nữa. Từ hôm bảo vệ tìm thấy bản vẽ và mảnh gương lạ trong phòng 406, đều tránh xa khu C, nhất là khi đêm xuống.

Thế nhưng, buổi chiều hôm , một phụ nữ xuất hiện. Cô mặc áo khoác dài, đeo kính, giới thiệu Vy, kỹ sư xây dựng thuê để kiểm tra cấu trúc an của tòa nhà.

giọng điềm tĩnh, sợ hãi. khi bà chủ đưa chìa khóa phòng 406, ánh mắt bà thoáng run run.

“Nếu thấy gì... lạ, cô cứ ngay. Đừng cố ở .”

Vy chỉ gật, đáp.

Căn hộ tầng bốn mở với mùi ẩm mốc đặc trưng, nhưng Vy thấy gì bất thường: giường sắt, bàn gỗ, cửa sổ cũ. Chỉ mảnh gương dựng sát tường, phản chiếu ánh sáng xám nhợt của buổi chiều.

Cô đặt túi đồ nghề xuống, lấy máy đo độ ẩm và búa kiểm tra tường. Khi gõ mảng tường đối diện, âm thanh rỗng khác lạ vang lên.

“Bên trong trống.”

Vy ghi chú, bật đèn pin soi kỹ – đường nứt cũ vẫn còn, kéo dài từ sàn lên trần, mảnh sơn bong như mép cửa trát vội.

Cô cầm búa, gõ nhẹ. Từng mảnh vữa rơi xuống, để lộ một khe tối. Không khí lạnh ùa , ẩm và nặng. Cô lùi , lấy khẩu trang che mũi.

Khi đưa đèn , Vy nhận bên trong đúng là một căn phòng nhỏ, tường xi măng thô, trống rỗng, cửa thông với hành lang.

Trên tường bên trong, ai đó dòng chữ nhạt màu:

“404 tồn tại.”

Vy chụp ảnh , toan . đèn pin bỗng nhấp nháy, tắt phụt. Căn phòng chìm trong bóng tối. Cô thấy tiếng gõ nhịp ba vang từ đó sâu hơn trong bức tường.

Cộc... cộc... cộc...

Cô nuốt nước bọt, bật đèn . Ánh sáng yếu ớt chiếu , và trong khoảnh khắc đó, trong bóng tối – một dáng mảnh khảnh, tóc dài, mặc váy ướt sũng.

Vy lùi theo phản xạ, đèn rơi xuống đất, ánh sáng hắt lên, soi rõ khuôn mặt trắng bệch với hai hốc mắt trơn nhẵn.

Người phụ nữ , chỉ giơ tay, chỉ phía Vy.

.

Tấm gương trong phòng còn phản chiếu cô nữa. Trong gương, một đàn ông đang bàn, cặm cụi vẽ.

Vy nhận nét mặt ngay lập tức – Hải, kiến trúc sư mất tích ba tuần . Anh đang vẽ sơ đồ tòa nhà, nhưng bàn tay run rẩy, như ai đó điều khiển.

“Anh Hải...” Vy thốt lên, bước gần. chạm mặt gương, một luồng điện lạnh buốt chạy dọc cánh tay.

Trong gương, Hải ngẩng lên. Đôi mắt đục mờ, môi mấp máy:

“Đi... khỏi đây... còn lối ...”

Rồi hình ảnh mờ dần, bằng căn phòng tối tăm, nước nhỏ giọt ngừng. Một phụ nữ khác xuất hiện phía Linh.

chạm vai Hải, thẳng phía Vy.

“Cô... thể thấy chúng ...”

Vy sững. Hơi thở cô đông trong khí ẩm lạnh. “Hai là ai? Tại —”

Linh ngắt lời bằng tiếng thì thầm mảnh như gió:

“Không chúng chọn ở . Họ chôn chúng ở đây.”

Ánh sáng trong phòng nhấp nháy, tường rung nhẹ. Từ khe nứt, nước đen rỉ , hòa với mùi tanh kim loại.

“Họ?” – Vy hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/can-ho-so-404-ujas/chuong-4-loi-ra.html.]

“Những xây nên nơi . Khi tòa nhà còn là bệnh viện cũ. Căn phòng – nơi họ giấu bệnh nhân c.h.ế.t vì thí nghiệm. Khi chung cư dựng , căn phòng trát kín, ai dám ghi bản đồ. chúng ... thiết kế nó.”

Linh , giọng lẫn tiếng nấc. Hải trong gương cúi đầu, m.á.u rỉ từ khóe mắt.

“Mỗi khi ai đó vẽ tòa nhà... căn phòng mở .”

Vy lùi , ánh đèn chập chờn soi gương mặt Linh – đang nứt từng đường nhỏ, như mặt kính sắp vỡ.

“Muốn thoát, phá gương...”

Vy nắm chặt búa, định đập. từ trong gương, hàng chục bàn tay thò , giữ chặt viền kính. Giọng của Hải vang lên khẩn thiết:

“Đừng! Nếu vỡ... cô sẽ chỗ chúng ...”

Vy khựng . Gương run bần bật, hình ảnh méo mó. Linh nhạt:

“Không còn ai khỏi đây... trừ khi khác bước .”

Ánh sáng trong phòng vụt tắt. Tiếng gió gào lên, lạnh đến rát da. Vy cảm thấy ai đó nắm cổ tay kéo mạnh về phía trong gương. Cô chống cự, búa rơi xuống đất, va mảnh kính vỡ kêu choang.

Mọi thứ tối sầm.

Khi Vy mở mắt, cô đang giường sắt. Ánh sáng mờ mờ hắt qua rèm. Không khí ẩm nặng, tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Căn phòng y hệt hình ảnh trong bản vẽ cô từng xem – căn phòng .

Trên bàn, một tờ giấy vẽ dang dở, cây bút chì còn vết máu. Cô run rẩy xuống: nét vẽ là sơ đồ chung cư C, và ở trung tâm, căn phòng nhỏ của cô tô đỏ.

Phía dòng chữ vội:

“Nếu ai ... hãy đừng vẽ nơi .”

Vy dậy, chạy đến tường. Cánh cửa nơi cô bước biến mất, chỉ còn vách phẳng.

Tiếng gõ vang lên phía .

Cộc... cộc... cộc.

. Trong gương, Linh và Hải đang đó, mỉm nhợt nhạt.

“Chào mừng...” – Linh , giọng như vọng từ xa.

“Căn phòng luôn cần mới.” – Hải tiếp lời.

Vy lùi dần, chạm bàn. Trên mặt bàn, mảnh gương vỡ lóe lên ánh sáng. Cô thấy phản chiếu trong đó – nhưng hình phản chiếu cử động.

Thay đó, cô trong gương khẽ nghiêng đầu, mỉm , đôi mắt dần nhòa thành hai hốc tối.

Sáng hôm , bảo vệ tầng bốn phát hiện đèn phòng 406 sáng suốt đêm. Họ gọi mãi ai trả lời, nên phá khóa kiểm tra.

Căn hộ trống rỗng. Giường sắt bụi phủ dày. Tường trát , còn vết nứt.

Trên bàn, chỉ một tờ bản vẽ – bản thiết kế mới của chung cư, với chữ ký vẽ là Trần Vy.

Trong bản vẽ, dãy phòng tầng bốn giờ chỉ còn 403, 404, 405.

Không 406.

Không phòng thừa.

khi một bảo vệ tình cờ soi điện thoại lên gương, màn hình phản chiếu cho thấy một cánh cửa nữa giữa hai căn hộ, mờ nhòe như bóng nước.

Và trong thoáng chốc, thấy ba trong đó – Linh, Hải, và một phụ nữ đeo kính, tất cả đều ngoài, đôi môi mấp máy cùng một câu:

vẫn ở đây.”

                                                                                                                           -Hết-

Loading...