ở giữa rừng hoa, tiêu sái phong lưu.
khiến cái tên Cố Tiểu Gia vang danh khắp chốn.
Tiếc là, đêm khuya tĩnh lặng, vẫn nhịn mà lén lút chạy đến gần biệt thự nhà Trân Châu, trộm bóng dáng cô , lặng lẽ giọng của cô .
Ông nội tức : "Đồ vô dụng."
Ông tìm cho mấy cô gái xinh , nhưng đều thích.
tức giận đuổi họ .
Ông nội bực bội : "Sao thế, sống nữa ?"
dựa lòng ông, như một đứa trẻ, ông nội an ủi : "Ngày tháng thì vẫn sống tiếp thôi, , đồ ngốc, tin ông , thời gian thể xóa nhòa tất cả."
12
Trân Châu cứ theo .
bực bội gào lên: "Biến !"
mặc kệ mắng thế nào, cô cũng .
Cô theo bước chân : "Em mấy bạn ở sở cảnh sát, họ cảnh sát quyết định dùng ch.ó nghiệp vụ, đấy, khứu giác của ch.ó nghiệp vụ mạnh đến mức nào, họ chỉ cần đến nhà ngửi một cái, là thể dựa mùi mà tìm thấy , cho dù trốn đến chân trời góc bể cũng sẽ tìm ."
"Em cầu xin họ giúp , xin họ chừa cho một con đường, để thể trốn khỏi thành phố."
Nói đến đây, bất giác đầu , vì Trân Châu càng dữ dội hơn.
" , họ là cảnh sát, họ thể luật mà phạm luật."
"Tiểu Gia, em cứu ."
"Tiểu Gia, c.h.ế.t chắc ."
"Điều duy nhất em thể là bảo họ kéo dài một chút, cho chúng thêm một chút thời gian."
Đột nhiên, cô lao lòng , cô hôn lên môi , cô : "Tiểu Gia, để em sinh cho một đứa con nhé?"
mạnh bạo đẩy cô : "Em điên ?"
cô áp sát , mặc cho dùng sức thế nào cũng đẩy , quát cô : "Lúc em sinh con cho gì?"
"Em đứa bé sinh sẽ sống thế nào?"
"Nhà em sẽ nuôi nó ?"
"Họ sẽ chỉ vứt bỏ nó, thậm chí sẽ đuổi cả em khỏi nhà."
hỏi: "Em nó giống như , tuổi còn nhỏ vứt bỏ, đó lang thang khắp nơi ?"
Cô lắc đầu : "Em quan tâm, em chính là sinh cho một đứa con, cho dù nó chỉ thể ngắm thế giới một , hít thở một khí, phơi nắng một giây, em cũng sinh nó ."
"Em với con rằng, bố của nó là một hùng đầu đội trời chân đạp đất."
"Bố nó sợ cường quyền, dũng cảm chính trực, ơn báo đáp, là yêu, bố nhất nhất nhất đời ."
Cô cầu xin : "Em em cứu , em cũng em thể ngăn cản việc , cầu xin , để cho em một đứa con mà."
"Dù thì, sớm muộn gì em cũng sinh con."
"Bố một lòng em sinh con cho đám công tử nhà giàu quyền quý, họ như đứa bé sinh , huyết thống mới cao quý, nhưng họ bao giờ hỏi em thích , thoải mái ."
thể từ chối.
cũng từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/can-chec-ke-thu-ac-tuyen-tap-an-sinh-tu-20/chuong-5.html.]
Những năm tháng xuân thu khi chúng chia xa, ngày nào là nhớ cô .
13
Không qua bao lâu.
thấy động tĩnh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng nhiều.
Trân Châu run rẩy trong vòng tay , cô lưu luyến ôm lấy , sợ rằng giây tiếp theo sẽ biến thành một cái xác.
"Đại ca..."
Là giọng của A Lãng, là em nhất của .
ngẩng đầu lên, bao em của , họ đều nhận tin tức.
"Đại ca, đừng ngoài nữa, cứ trốn ở đây , tụi em sẽ tung tin giả cho cảnh sát, đợi chuyện lắng xuống, hãy trốn khỏi thành phố."
" đúng đúng, thế giới rộng lớn như , thế nào cũng chỗ dung ."
"Tụi em đều nghĩ cả , tụi em sẽ phiên mang đồ ăn đến cho ."
"Thằng họ Lăng đó c.h.ế.t hết tội, nếu cảnh sát cứ tìm , sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ thôi."
họ hỏi: " là kẻ g.i.ế.c , các còn bạn với ?"
A Lãng : "Chúng là em cả đời, bất kể là Cố Tiểu Gia, là kẻ g.i.ế.c , điều vĩnh viễn sẽ bao giờ đổi."
" , vĩnh viễn đổi."
cảm động.
Cả cuộc đời của , trôi dạt khắp nơi, chịu đựng nhiều khổ cực.
gặp ông nội yêu thương , bảo vệ , nuôi khôn lớn.
Có một yêu mà thương, một đám bạn bè trọng nghĩa khí, cuộc đời cũng xem như đáng giá.
"Cảm ơn các , nhưng còn việc quan trọng ."
A Lãng quát: "Chuyện gì mà quan trọng hơn cả mạng sống chứ, mới 27 tuổi, đang tuổi trai tráng, chỉ cần giữ mạng sống, tương lai chuyện gì mà ."
" đó, tụi em , cứ trốn ở đây, chuyện bên ngoài, giao cho tụi em."
"Chuyện đúng là quan trọng hơn mạng sống."
" g.i.ế.c , sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t, nhưng thể c.h.ế.t vô ích, càng thể để ông nội c.h.ế.t vô ích, tất cả những kẻ với ông, đều nhận lấy sự trừng phạt thích đáng."
A Lãng còn gì đó, Trân Châu liền quát: "A Lãng, đừng nữa, để ."
"Đi chứ, là c.h.ế.t đó, cô hiểu ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trân Châu với ánh mắt kiên định: "Em , nhưng em càng rõ, nếu , sống cũng như c.h.ế.t ."
Người hiểu , chính là Trân Châu.
Thật uổng phí chúng yêu say đắm như .
"Đại ca..."
Anh em gọi , thậm chí còn nức nở.
"Anh em!" hét lớn, "Cố Tiểu Gia một chuyện nhờ."
"Đại ca, , bất kể là chuyện gì, tụi em đều sẽ vì , cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ vì ."