Cẩm Tú Vô Song - Chương 76: Sớm biết hắn đến, ta đã không đến

Cập nhật lúc: 2025-10-06 22:27:48
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mọi vật dụng cho lễ tế đều đốt cháy, ánh lửa rực sáng khắp nơi.

Hỷ nhi lấy một chiếc đệm cói đặt mặt tiểu thư nhà .

Thường Tuế Ninh do dự một lúc, cuối cùng quỳ xuống — nàng A Lý quỳ khuất cũng , nhưng nàng sợ suối vàng sẽ kinh hãi thêm nữa.

Vì thế, nàng xếp bằng đệm cói, từ từ bỏ những đồng tiền giấy trong chậu đồng để đốt.

Thường Tuế An xổm bên cạnh cũng giúp nàng đốt giấy, nhỏ giọng hỏi: “Ninh Ninh, gặp ruột trong mơ , hỏi xem ngày sinh của là ngày nào ?”

Thường Tuế Ninh: “…

Không hỏi.”

Giấc mơ đó cũng chi tiết đến .

Thường Tuế An lập tức nhắc nhở: “Lần tới nhớ hỏi nhé, để còn tổ chức tiệc sinh nhật cho !”

Các tiểu thư nhà khác đều quà sinh nhật, chỉ riêng nhà vì ngày sinh may mắn mà từ đến nay sinh nhật — đây là điều luôn canh cánh trong lòng.

Thường Tuế Ninh gật đầu: “Được.”

Nếu của A Lý vẫn còn dám đến trong mơ…

Thường Tuế An phấn khích : “Lần tới, sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho , mời hết các tiểu thư ở kinh thành đến, và sẽ tặng tất cả những món quà sinh nhật suốt 16 năm qua!”

Thường Tuế Ninh gật đầu.

Chuyện thì dễ thôi.

Nàng sẽ tự chọn một ngày mà thích.

Không

Chỉ thích của thôi thì đủ.

Thường Tuế Ninh ánh lửa mặt, nghĩ ngợi một lúc, quyết định tìm một dịp nhờ Vô Tuyệt lấy cho nàng một ngày sinh nhất, nhất để dùng.

Kiếp , nàng sẽ nắm giữ mệnh của .

Số phận đời sẽ do nàng tự quyết định.

Khi nàng còn đang suy nghĩ, tay cầm cây sắt gảy đống giấy tiền trong chậu lửa chợt khựng , bất ngờ đầu bóng tối dày đặc phía , cất giọng chắc nịch: “Cha, hình như —”

Thường Khoát khoanh tay bên cạnh, theo hướng ánh mắt của nàng mà , ngờ vực : “Không ai cả.”

Thường Tuế Ninh cảnh giác: “Có khi nào là thích khách xâm nhập phủ ?”

Thường Khoát bật : “Thích khách nào dám đến phủ nhà ?

Đứa nào mắt mù mới dám!”

Thường Tuế Ninh ông đầy hoài nghi: “Cha định cho kiểm tra ?”

“Con bé cảnh giác thật!”

Thường Khoát vuốt râu, vẻ mặt đầy hài lòng: “Ừm… cảnh giác cũng là .”

Thường Tuế Ninh im lặng.

Nói thêm vài câu nữa để họ thời gian chạy xa hơn chứ.

“Lão Bạch, dẫn xem thử.”

Cuối cùng, Thường Khoát mới phất tay giao việc cho quản gia Bạch.

Bạch quản gia liền đáp “Vâng”, dẫn theo mấy gia nhân kiểm tra, đó trở : “Tướng quân, thấy dấu vết gì khả nghi.”

Thường Khoát con gái : “Thấy , cha mà, ai .”

Thường Tuế Ninh gật đầu.

Thôi, ông cứ diễn vui vẻ là .

Nàng cũng chẳng buồn vạch trần, tiếp tục đốt từng xấp giấy tiền — nếu đốt nhanh, đêm nay sẽ chẳng thể đốt hết.

Thường Khoát : “Cha còn triều sớm mai, nên cha về đây… Tuế An, con ở với Ninh Ninh.”

Thường Tuế An gật đầu nhận lệnh.

Thường Khoát mới giả vờ thảnh thơi mà rời khỏi đó.

Chỉ đến khi khỏi tầm mắt của hai đứa con, ông mới bước nhanh hơn, vội vã trở về viện.

Ở cuối hành lang tối tăm, một bóng đen đang đợi.

Thường Khoát một bước hành lang, giọng đầy bất mãn: “Lại đến tìm gì nữa?

Đây là phủ của tướng quân, chợ Tây… các ngươi đến thì đến, thì ?”

Người mặc áo đen , là dáng dấp của một nữ nhân, nàng cúi hành lễ, giọng lạnh lùng, rõ ràng: “Chủ nhân của bảo nhắn với tướng quân rằng — tướng quân thắng trận trở về kinh, ngầm định đưa mỹ tặng cho ngài.

ngài lớn tuổi , nên giữ trong sạch, đừng dẫn những nữ nhân rõ lai lịch về nhà, chỉ thêm phiền phức.”

“Liên quan gì đến bà !”

Thường Khoát như một con mèo xù lông: “Ta gì thì !”

Nữ nhân ông: “Vậy tướng quân định nạp mỹ ?”

“Đương nhiên là !”

Thường Khoát hất mạnh tay áo: “Nói với bà , nhận mỹ là vì lười, chứ vì sợ bà !”

Nữ nhân áo đen: “…Ta hiểu .”

“Không việc gì khác thì ngay .”

Thường Khoát khẩy: “Vừa động tĩnh đến mức con gái còn phát hiện .

Tay chân của các ngươi càng ngày càng kém.”

Nhắc đến chuyện đó, mặt nữ nhân thoáng hiện vẻ lúng túng.

Rõ ràng nàng cẩn thận, hề gây bất cứ tiếng động nào, cô bé phát hiện ?

Nàng gì, đành lấy một chiếc bình sứ, đặt lên lan can hành lang: “Đây là t.h.u.ố.c mà chủ nhân của nhờ gửi cho ngài.

Khi tướng quân đau chân những ngày mưa gió, chỉ cần uống một viên sẽ giảm đau ngay.”

Thường Khoát liếc , khịt mũi: “Chồn chúc tết gà… ý !

Ai thèm lấy đồ của bà ?

Lấy !”

Nữ nhân gì, đành thu hồi chiếc bình.

Thường Khoát: “?”

Nữ nhân mặc áo đen quả thật cầm bình t.h.u.ố.c rời .

Thường Khoát nhịn c.h.ử.i thầm: “Thật sự lấy !

Đi, ngay!

Nói với bà , đừng phiền vì mấy chuyện vặt vãnh nữa!”

Ông bực đuổi , lẩm bẩm: “Rảnh rỗi sinh nông nổi!

Mỗi gặp như từ cõi c.h.ế.t trở về!

Đã nể mặt cho chút thể diện, mà cứ dây dưa mãi dứt!”

Nữ nhân xoa xoa đôi tai mệt mỏi, nhanh chóng biến mất bóng tối.

Nàng thể tưởng tượng rằng khi báo những lời với chủ nhân, bản chắc chắn sẽ chịu một màn trách mắng kém phần khó chịu.

Ban đầu định rời theo đường cũ, nhưng hiểu , bước chân của nàng dừng , đổi hướng.

Trong vườn, Thường Tuế Ninh khi đốt giấy tiền đến mức mệt mỏi, bỗng ngáp một cái.

Ngáp là hành động dễ lây lan, Thường Tuế An cũng ngáp theo, mắt đỏ hoe, thậm chí còn chảy nước mắt.

Hắn dụi mắt, đầu dần dần cúi thấp xuống.

Thường Tuế Ninh nhận điều gì , kinh ngạc hỏi: “A ?”

“Ta… cũng nhớ …”

Giọng của thiếu niên khàn khàn, nghẹn ngào.

Ban đầu chỉ đơn giản ngáp, nhưng khi dụi mắt, cảm xúc bất chợt ùa về.

“Ta còn chẳng nhớ trông như thế nào.”

Hắn dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Thường Tuế Ninh khỏi giơ tay vỗ nhẹ lên vai .

Thật nàng cũng của Thường Tuế An trông .

Cha nàng, Thường Khoát, xuất từ dân dã, suốt hơn ba mươi tuổi chỉ sống độc , cho đến một ngày nọ, ông bất ngờ mang về một đứa trẻ còn đang b.ú sữa, đó là con trai .

Con , nhưng vợ ?

Hỏi mới , vợ mất khi sinh con.

Theo lời ông, vợ ông là do gia đình hứa hôn từ sớm, chính ông cũng quên mất điều đó.

Khi về quê mới rằng nàng vẫn luôn đợi ông.

Ông tiện thể cúi đầu lễ cưới, tiếp tục bận rộn với chiến tranh.

Khi trở về nữa, định đón vợ lên kinh thành, thì mới tin nàng qua đời, chỉ còn đứa con.

Vừa , ông ôm đứa bé, một tay lôi bài vị của vợ quá cố.

Nhìn chiếc bài vị bất ngờ xuất hiện, đều rơi im lặng.

Bao nhiêu cảm xúc đành để Vô Tuyệt thở dài một câu: “Đệ khổ quá…”

Thường Khoát tổ chức một tang lễ lớn cho vợ mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-tu-vo-song/chuong-76-som-biet-han-den-ta-da-khong-den.html.]

 

, kịp uống rượu mừng cùng ăn tiệc tang.

Câu chuyện buồn nhưng cũng chút gì đó gấp gáp và lạ lùng.

Thế nhưng, khuất thì đều ngầm hiểu nên bàn tán thêm.

Còn chuyện đứa trẻ con ruột của Thường Khoát , chẳng ai nghi ngờ gì, vì tôn trọng, vì sự thật rõ rành rành — cha con họ trông chẳng khác gì con trâu lớn ôm theo chú nghé con, bảo ruột thịt cũng chẳng ai tin.

“Hơn nữa, từng xuất hiện trong giấc mơ của …”

Thường Tuế An chút tủi : “Có thích ?”

“Làm gì ai thích chứ.”

Thường Tuế Ninh suy nghĩ một chút hỏi: “Huynh bao giờ mơ mà khi tỉnh dậy, chẳng nhớ gì ?”

Thường Tuế An chớp mắt đẫm lệ, gật đầu.

“Vậy thì là những nhớ đến chúng lặng lẽ đến thăm trong giấc mơ .”

Thường Tuế Ninh thong thả dùng cây sắt gảy đống tiền giấy, nghiêm túc: “ họ sợ chúng quá đắm chìm những gì trong mơ, sẽ đau lòng khi tỉnh dậy, nên khi rời khiến chúng quên sạch thứ.”

“Vậy tức là… đến thăm hàng ngày !”

Thường Tuế An mắt bỗng sáng lên: “Gần như ngày nào cũng nhớ mơ thấy gì!”

Thường Tuế Ninh: “…”

Chắc là ngủ say lắm.

“Nghĩ , cũng sắp đến tiết Thanh minh, chắc cũng nên mộ quét tước .”

Tâm trạng Thường Tuế An hơn nhiều, bèn hỏi: “Ninh Ninh, cùng ?”

Thường Tuế Ninh gật đầu: “Được.”

“Vậy mai chúng …”

Thường Tuế An , ngừng : “À , mai nhà khách.”

Thường Tuế Ninh : “Có khách ?”

“Là Thôi Đại đô đốc.”

Thường Tuế An đáp: “Hôm ở chùa Đại Vân, cha mời Thôi Đại đô đốci về kinh ăn tiệc ?

Hôm qua cha còn sai gửi thiệp đến phủ Huyền Sách, Đại đô đốc nhận lời, sẽ đến nhà chúng ngày mai.”

Thường Tuế Ninh gật đầu, hiểu .

Lần đó ở chùa Đại Vân, nhờ Thôi Cảnh mà nàng giúp đỡ.

Cha nàng khi về kinh sẽ mở tiệc cảm ơn.

Hai vốn là đồng liêu, cũng là chiến hữu sinh tử.

Chỉ là Thôi Cảnh tính cách lạnh lùng, thích giao tiếp, nếu thì hai hẳn sẽ thường xuyên tụ tập uống rượu.

, Đại đô đốc khó khăn lắm mới đến nhà, là tiệc do nàng mà mở, nên cả nàng và Thường Tuế An đều thể ngoài lúc , để tỏ lòng hiếu khách.

Hai bèn hẹn ngày hôm sẽ ngoài tảo mộ.

Hẹn xong, cả hai đều nhịn mà ngáp thêm nữa.

Cuối cùng, khi thứ đốt xong, Thường Tuế Ninh trở về viện của với mùi hương khói bám đầy , rửa mặt ngủ.

Sáng hôm , nàng dậy sớm đến diễn võ trường.

Chỗ Sở Hành, bóng dáng cô gái đang cưỡi lừa phi nhanh, tâm trạng hẳn lên — lẽ vì ngày hôm qua trải qua nỗi đau mất mát, hôm nay mới càng cảm thấy trân quý hơn.

Hôm nay, Sở Hành thậm chí còn dẫn theo hai đồng liêu trong phủ đến, danh nghĩa là “Tiểu thư chí tiến thủ, các ngươi cũng giúp chỉ bảo một chút”, thực là để khoe rằng: “Này, đây là đồ dạy đấy!

Hê hê, đồ , các ngươi thì !”

Nhìn cảnh khoe khoang kín đáo , hai vị tướng quân chỉ , nhưng trong lòng thầm mắng c.h.ử.i đủ thứ.

TBC

Lúc , một trong họ bỗng nghiêm mặt: “Ơ, Thôi Đại đô đốc đến kìa.”

Vừa xong, cả hai nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

Sở Hành , quả nhiên thấy Thôi Cảnh.

“Ta mà, giờ chắc chắn đang ở đây!”

Người kéo Thôi Cảnh đến chỉ sân diễn võ, nơi Thường gia đang luyện tập.

Lúc Thường Khoát vẫn về buổi chầu.

Thôi Cảnh khác với ông ở chỗ, vì việc ở phủ Huyền Sách, nên miễn chầu hằng ngày trừ khi chiếu triệu.

Nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bên , Thường Tuế Ninh ngẩng lên và ngạc nhiên khi thấy Thôi Cảnh.

Diễn võ trường ở tiền viện, Thôi Cảnh đến đây cũng chẳng gì lạ, chỉ là nàng ngờ đến sớm như .

Nghĩ rằng công việc của Thôi Cảnh bận rộn, nàng đoán chắc sẽ đến sát giờ ăn tiệc, nên mới sớm đợi ở tiền sảnh.

Giờ khách tự tìm đến diễn võ trường, khiến cho nàng cảm thấy phần chu đáo trong việc tiếp đón.

Chạy xong một vòng, Thường Tuế Ninh dừng gần chỗ Thôi Cảnh.

Thôi Cảnh cô gái mặc bộ đồ thiên thanh, mái tóc đen búi cao, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng lừa, về phía nhận lấy khăn lau mồ hôi từ tay thị nữ.

“Thôi Đại đô đốc.”

Thường Tuế Ninh khẽ thở gấp, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nàng đưa tay hành lễ với Thôi Cảnh, là cú khom thường thấy ở những cô gái khác.

Thôi Cảnh gật đầu nhẹ, ánh mắt chuyển qua phía nàng: “Con lừa tệ.”

Thường Tuế Ninh hỏi: “Đại đô đốc thích ?”

Cảm giác rằng nếu thích, khi rời khỏi Thường gia lẽ sẽ dắt theo con lừa , Thôi Cảnh dám dễ dàng gật đầu, chỉ hỏi: “Nó tên ?”

“Trúc Phong, mới đặt ngày hôm qua.”

Thôi Cảnh khẽ cau mày — liệu đây là “Truy Phong” là “Trúc Phong” trong câu “Mãn viện trúc phong xuy tửu diện”?

(Một làn gió trúc đầy sân thổi nhẹ mặt đang say rượu).

Mãn viện trúc phong xuy tửu diện, lưỡng trụ lưu hỏa phát thi sầu ——

Chiến mã của Thái tử cũng đặt tên là “Lưu Hỏa.”

“Ngựa của tên là Như Phong, còn thì đặt tên là Truy Phong.”

Thường Tuế An bước tới, mỉm giải thích.

Thường Tuế Ninh gật đầu — giải thích , nhất là vì như .

Nghe câu của Thường Tuế An, Thôi Cảnh hỏi thêm nữa.

Thường Tuế Ninh nán : “Đại đô đốc, xin cáo lui một lát.”

Thôi Cảnh gật đầu.

“Tiểu A Lý của —”

A Điểm định chạy theo, nhưng Thôi Cảnh giơ tay ngăn .

Hiển nhiên nàng về y phục.

A Điểm bối rối .

Thôi Cảnh : “Ta mang theo vài món đồ cho tiền bối, xem ?”

A Điểm lập tức gật đầu: “Có! Ở ?”

“Đi theo đến tiền sảnh.”

“Vâng, !”

Thôi Cảnh bước , Sở Hành và những khác hộ tống theo .

Khi Thường Tuế Ninh y phục xong, Thường Khoát cũng về đến nhà.

ông về một , mà còn mang theo một vị khách.

Thường Tuế Ninh đến sảnh, liền thấy vị khách là ai —

“Ngụy Thị Lang?”

Ngụy Thúc Dịch, đang bước lên bậc thềm, đầu , mỉm cô gái trong chiếc áo lụa trắng xanh, gương mặt thanh tú, tươi sáng: “Thường tiểu thư trông vẻ khí sắc , chắc hẳn vết thương khỏi .”

“Trên đường về buổi chầu, cha tình cờ gặp Ngụy Thị Lang, nên mời cùng về đây.”

Thường Khoát giải thích với con gái.

Trước đó, chuyện ở Hợp Châu, Thường Khoát tự nhận nợ Ngụy Thúc Dịch một ân tình, nhưng việc con gái bắt cóc thể công khai, nên ông thể công khai tỏ lòng cảm ơn.

Nhân dịp hôm nay mở tiệc đãi Thôi Cảnh, ông quyết định mời luôn Ngụy Thúc Dịch.

Thường Tuế Ninh hiểu .

Ba cùng trong sảnh.

“Ngụy Thị Lang cũng đến .”

Thường Tuế An vui vẻ tiếp đón: “Mời !”

Thôi Cảnh chỉ liếc Ngụy Thúc Dịch một cái lập tức dời ánh mắt .

Thường Tuế Ninh thấy rõ điều , cảm giác như Thôi Cảnh đang ngầm — Sớm đến, đến.

“Lâu lắm gặp Thôi Đại đô đốc.”

Ngụy Thúc Dịch mảy may bận tâm đến việc khác ghét bỏ, còn cố tình xuống ngay bên cạnh Thôi Cảnh, : “Bình thường hẹn uống rượu, ngài luôn đủ loại lý do để từ chối.

Hôm nay may mắn gặp.”

Thường Khoát vang: “Hôm nay, ai cũng thế, say về!”

Lúc , Thường Tuế Ninh vẫn nhận rằng câu sẽ ứng nghiệm ai —

 

Loading...