Cẩm Tú Vô Song - Chương 464: Nhất định phải để con ta nhận tổ quy tông
Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:46:11
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là , ngoài , còn ai nữa?
“Thế tử…” Nước mắt Mã Uyển tuôn trào dữ dội hơn: “Thực sự, …”
Lý Lục thấu hiểu những lời nghẹn ngào của nàng, nhưng : “Ta quan tâm đến lý do nàng đến bên , chỉ tình cảm nàng dành cho là thật lòng, và nàng là thê tử mà chính thức cưới hỏi.
Vậy nên, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu .”
Hắn nắm chặt lấy tay nàng, đôi mắt cụp xuống, giọng trầm hẳn : “ cũng sức khỏe của yếu nhược, khó mà gánh vác việc lớn.
Và tình cảnh của Vinh Vương phủ như hiện nay, vốn còn là nơi yên để ở…”
Hắn tiếp: “Uyển nhi, nếu nàng , sẽ sắp xếp đưa nàng rời khỏi nơi an …”
Trái tim Mã Uyển chợt rung lên, nàng vô thức nắm chặt lấy đôi tay gầy gò mà thanh sạch : “Sao thế tử … chẳng lẽ mong rời xa ?”
TBC
Lý Lục ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nàng đáp lời, nhưng vẫn : “Uyển nhi, vì tư lợi mà kéo nàng vòng xoáy tranh đấu …”
Ánh mắt đầy ân hận, mà cũng chan chứa tình thương quyến luyến.
Bốn mắt , Mã Uyển cảm nhận rõ ràng, đàn ông mặt nàng, đang cần nàng đến nhường nào.
Hồi tưởng đầu gặp gỡ, khi đó nàng phận của Lý Lục, nhưng tiếng đàn lạnh lẽo, cô độc của cuốn hút nàng sâu sắc.
Thuở nhỏ, Mã Uyển sớm mất cha, sớm cùng mẫu đảm đương nội sự phủ Tả tướng, chăm sóc cho các em nhỏ.
Nàng luôn việc chu , trong gia đình yêu thương quý trọng.
Điều đó hình thành nên tính cách tự chủ, tự tin nơi nàng, bao giờ nàng lòng tự ti, càng thiếu năng lực yêu thương.
Tình yêu nàng dành cho Lý Lục lẫn một phần “cứu rỗi”, dù bản nàng cũng từng ý thức .
Lý Lục dùng tiếng đàn của để xây dựng một thế giới thanh sạch mà lạnh lùng, nơi cõi trời đất bao la chỉ còn một .
Mã Uyển thu hút bởi thế giới , nghĩ rằng là duy nhất hiểu tiếng đàn của , rằng chính là tri kỷ khó tìm đời.
Từ đó, nàng nảy sinh ý niệm bước thế giới đó, hóa giải sự cô đơn vô tận của .
Trong thâm tâm nàng, Lý Lục luôn là “yếu thế”.
cuộc sống giam lỏng trong Phật đường những tháng ngày qua là một thử thách lớn đối với Mã Uyển, trong khi đó, nàng từng xem là “yếu thế” nay nắm trong tay sinh tử của nàng.
dẫu , Lý Lục vẫn đặt thế yếu, trao quyền lựa chọn cho nàng, và chân thành bộc lộ rằng “ cần nàng”.
Cảm giác yêu cần đến , với Mã Uyển, quả thực đ.á.n.h trúng lòng nàng. Ở mức độ sâu xa hơn, đó còn là nguồn an ủi và tái thiết đối với một tâm hồn trải qua tổn thương nghiêm trọng như nàng.
Sức hút mãnh liệt , nàng tài nào cưỡng .
Những cảm xúc kìm nén suốt bao ngày qua bỗng chốc vỡ òa, Mã Uyển lao ôm chặt lấy Lý Lục, nước mắt tuôn rơi ngừng: “Như , là thê tử cưới hỏi đàng hoàng… phu quân của ở , sẽ ở đó.”
Lý Lục cũng từ từ vòng tay ôm lấy nàng.
Dường như nàng dồn hết sức lực cái ôm .
Trong mắt nàng, phu quân đang cần đến nàng, và bản nàng cũng khao khát phu quân bên cạnh.
Cảm giác cùng vượt qua gian khó xóa nhòa sự xa cách và bất an trong lòng nàng.
Hôm nay, nàng và phu quân thực sự thành thật với , từ nay giữa họ sẽ còn điều gì ngăn trở nữa.
Ý nghĩ khiến đôi mắt đẫm lệ của Mã Uyển bừng lên tia sáng hạnh phúc.
nàng vẫn khỏi ngờ vực về tương lai của Vinh Vương phủ và Mã gia: “Thế tử, … chúng nên gì?”
Nàng hỏi về cục diện lớn lao, về Vinh Vương phủ, về Mã gia.
Nàng là thê tử của Lý Lục, cũng là nữ nhi của Mã gia.
“Uyển nhi, năng lực chúng hạn, chẳng thể xoay chuyển cục diện thiên hạ…
nhất định sẽ khuyên phụ , nhắc nhở rằng hành sự lấy sinh dân đầu, để giữ vững tâm .”
Lý Lục đặt hai tay lên đôi vai gầy guộc của nàng, ánh mắt nghiêm nghị, như thề nguyền: “Ta cũng hứa với nàng, dù tình thế biến đổi , sẽ dốc lực bảo vệ Mã gia.”
Trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Mã Uyển hiện lên nụ an tâm, nàng gật đầu với .
Lý Lục nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt mặt nàng, dịu dàng : “Được , đừng nữa, nhiều tổn hại sức khỏe…”
Mã Uyển khẽ gật đầu, thăm dò hỏi: “Thế tử… lúc thể gửi một phong thư về kinh, báo bình an cho gia đình ?”
Nàng hiểu rằng tổ phụ thể buông bỏ nàng, nhưng nàng thấu hiểu sự chọn lựa của ông; đó là điều mà ông rõ khi nàng quyết định gả Vinh Vương phủ.
Tuy , nàng vẫn phủ nhận tình thương mà tổ phụ dành cho .
Trong nhà còn tổ mẫu và mẫu , mấy tháng qua chắc chắn họ vô cùng lo lắng cho nàng.
“Tất nhiên là .”
Lý Lục đáp ngay chút do dự, chỉ là nghiêm túc nhắc nhở thêm: “ tình hình lúc phức tạp, để thư thể thuận lợi đến tay Mã gia, lẽ nên quá nhiều điều trong thư.”
Mã Uyển gật đầu, nàng hiểu rõ.
Nàng thể rời khỏi Phật đường là nhờ cầu xin Vinh Vương, nhưng Vinh Vương nhất định thể để nàng nhiều phản bội, chắc chắn sẽ cẩn trọng giám sát thư tín nàng gửi về kinh thành.
Nàng hồ đồ, sẽ việc gì thiếu suy nghĩ lúc .
Nàng chỉ gửi một phong thư bình an, để nhà yên lòng.
Đêm , Mã Uyển xong thư, giao cho Lan Oanh để nàng đưa .
Lan Oanh cầm phong thư, do dự một lúc thấp giọng : “Cô nương, với tình cảnh hiện nay, vẫn nên giữ chút đề phòng với thế tử thì hơn…”
“Lan Oanh…”
Đối diện ánh mắt tán đồng của cô nương, Lan Oanh c.ắ.n răng tiếp lời: “…Nô tỳ chỉ lo thế tử tâm ý khác, lẽ sẽ lợi dụng cô nương!”
Mã Uyển nàng, nhíu mày: “Ngươi nghĩ rằng bức thư là do thế tử xúi giục gửi về kinh ?
Hay ngươi cho rằng, một quân cờ bỏ rơi như hiện giờ còn giá trị gì đáng để toan tính?”
“Lan Oanh, ngươi luôn thành kiến với , nhưng hãy thử nghĩ công bằng mà xem, ngươi bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh điều ngươi ?”
“Nếu , ngươi và lẽ c.h.ế.t từ lâu trong Phật đường – Lan Oanh, nên vô ơn như .”
Nghe những lời dần trở nên nghiêm khắc , Lan Oanh mặt biến sắc, định lên tiếng thì chỉ giọng cô nương càng thêm thất vọng: “Ngươi và từng là chủ tớ.
Nếu ngươi thực sự ở đây, sẽ tìm cách cho ngươi rời .”
Lan Oanh giật , vội đỏ hoe mắt quỳ xuống: “Cô nương, nô tỳ cầu xin cô nương mãi mới theo đến Ích Châu… thể bỏ mà !”
Thấy Mã Uyển thực sự nổi giận, nàng chỉ còn cách tự vả mặt , lóc nhận : “Là nô tỳ hồ đồ nhảm… sẽ dám nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-tu-vo-song/chuong-464-nhat-dinh-phai-de-con-ta-nhan-to-quy-tong.html.]
“Được .”
Mã Uyển mặt , cuối cùng vẫn nỡ trách phạt thêm, đành thở dài: “Hãy nhớ lời ngươi hôm nay, tái phạm.”
Lan Oanh vội vã lau khô nước mắt, lui ngoài để gửi thư, lòng khỏi lo lắng.
Suốt mấy tháng giam trong Phật đường, nàng cứ nghĩ t.h.u.ố.c mê mà thế tử Vinh Vương chuốc cho cô nương cuối cùng cũng tan hết, rằng cô nương dần dần tỉnh ngộ…
ngờ hôm nay tên thế tử đến dâng thêm một bát mê hồn thang!
Và xem , cô nương gần như chìm hẳn trong bát mê thang …
Rõ ràng, cô nương càng ngày càng yêu thế tử hơn, từ giờ nàng cũng khó lòng .
Nàng mau chóng tìm bằng chứng, vạch trần gương mặt thật của gã giả nhân giả nghĩa mới .
Lan Oanh nắm chặt phong thư trong tay, nhanh chóng bước , dần khuất bóng trong màn đêm.
Ở phía bên Vinh Vương phủ, một nhóm khác lợi dụng đêm tối lặng lẽ tiến đến thư phòng của Vinh Vương Lý Ẩn.
Sau khi nhận lệnh cho , cánh cửa mở , dẫn đầu bước , lập tức quỳ xuống hành lễ: “…
Túc nhi bái kiến vương thúc!”
Vinh Vương từ bàn thư án bước , nâng thanh niên phong trần dậy, dịu giọng : “Đứng dậy .”
“Bao năm gặp, vương thúc vẫn giữ phong thái như xưa…”
Đôi mắt đỏ hoe của thanh niên tràn đầy lòng cảm kích: “Lần nếu vương thúc âm thầm giúp đỡ, chỉ e cháu sớm mất mạng .”
Người chính là Việt Vương Lý Túc, khởi loạn thất bại ở Việt Châu, nhưng may mắn giữ mạng sống.
Ngày đó, nhờ đám tâm phúc tinh nhuệ, trốn thoát khỏi Việt Châu, nhưng thánh thượng luôn ráo riết truy bắt, mấy tháng nay sống trong cảnh bôn ba chạy trốn.
Trong một nguy cấp đối mặt với quân triều đình, bên cạnh chỉ còn ba tâm phúc.
Nhờ của Vinh Vương đến kịp thời, mới thể thoát .
Dù nhiều năm gặp, nhưng Lý Túc vẫn giữ ấn tượng về vị vương thúc , chủ động tay giúp đỡ, khiến đang trong bước đường cùng quyết định đến Ích Châu, tìm kiếm sự che chở từ vị đường thúc .
Lý Túc tuy gì, nhưng khởi lòng phản loạn và thực hiện hành động, tất nhiên kẻ ngây ngốc chỉ hành động bồng bột.
Hắn hiểu rõ rằng cầu xin sự che chở, thành ý xứng đáng.
Qua biến cố , nhận bản chẳng qua chỉ là một con tôm nhỏ bé, khả năng Đông Sơn tái khởi… À, mà vốn dĩ cũng từng Đông Sơn nào để tái khởi.
Vậy nên quyết định dâng hiến bộ những gì còn sót của .
Hắn mang theo bản đồ kho binh khí của đến dâng cho Vinh Vương.
Lý Túc tuy mưu toan phản loạn thất bại, nhưng chuẩn chu , bí mật xây dựng hai kho binh khí, tích trữ nhiều vũ khí và tài vật gom góp suốt nhiều năm, địa điểm cực kỳ kín đáo.
Một trong hai kho gần như trống rỗng khởi loạn, nhưng kho còn thì vẫn còn nguyên.
“Trong nhân, cháu kính phục nhất hiện giờ chính là vương thúc… Cháu, Lý Túc, nguyện dốc lòng trợ giúp vương thúc phục hưng dòng họ Lý, trừ bỏ yêu hậu, chủ thiên hạ!”
Lý Túc cung kính tỏ rõ lòng thành.
Lý Ẩn đáp, chỉ thở dài như đồng cảm: “Tất cả đều vì giang sơn họ Lý và sinh dân bách tính.”
Nam tử áo đen cùng Lý Túc liền nhận lấy bản đồ từ tay , xem qua gật đầu nhẹ với Vinh Vương.
Lý Túc khẽ thở phào, phụ họa: “Phải, vương thúc luôn vì thiên hạ, ắt sẽ trở thành minh quân khiến lòng quy phục.”
Lý Ẩn thêm, chỉ như một trưởng bối bình thường, quan tâm hỏi han tình cảnh của Lý Túc.
Lý Túc kể lể nhiều khó khăn gian khổ, tuôn trào nước mắt kể về những khổ ải trải qua suốt nửa năm qua.
Trong khi trò chuyện, Lý Túc sai những tâm phúc của cùng với của Lý Ẩn lui ngoài, cùng bàn bạc lộ trình đến kho binh khí.
“Đã đến chỗ vương thúc, cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.”
Nhìn đứa cháu lôi thôi tàn tạ, Lý Ẩn ôn tồn bảo đưa Lý Túc nghỉ ngơi: “Hãy tịnh dưỡng cho .”
Lý Túc lau khô nước mắt, ba tạ ơn, đối với vị vương thúc , thực sự cảm giác như về đến nhà.
Hắn cúi chào, lùi dần về phía cửa, định bước khỏi thư phòng.
Nam tử áo đen một bước, dẫn đường cho từ lúc phủ, nên Lý Túc vô thức : “Phiền ngài dẫn đường.”
ngay khoảnh khắc , nam tử , từ tư thế dẫn đường bỗng chuyển thành chắn lối.
Lý Túc kịp phản ứng thì thanh niên thản nhiên giơ tay, chút biểu cảm mà vung tay lưỡi d.a.o cắt ngang cổ họng .
Thân hình Lý Túc cứng đờ, lảo đảo lui về , hai tay ôm chặt lấy cổ họng m.á.u phun xối xả, ngã quỵ xuống đất, gắng gượng ngước mắt Lý Ẩn: “Vương… vương thúc…”
Lý Ẩn bên bàn cờ nhỏ, hề liếc mắt lấy một .
Nam tử áo đen lau sạch dao, thu bao.
Lập tức, hai tên gia nhân bước , kéo xác Lý Túc ngoài.
Hai tỳ nữ cúi đầu lau sạch vết m.á.u lặng lẽ lui xuống.
Nam tử áo đen tiến đến, cúi báo cáo với Lý Ẩn.
Lý Ẩn ngẩng lên, ánh mắt trai trẻ tuấn tú mặt giấu nổi vẻ hài lòng: “Làm .
Gần đây nhiều chuyện vặt vãnh bên ngoài, con cũng xử lý thỏa đáng.”
“Phân ưu cùng vương gia là trách nhiệm của Nghĩa Tông.”
Lý Ẩn mỉm gật đầu, hiệu cho xuống cùng chơi cờ: “Chờ khi đại cục định, con trai , Nghĩa Tông, sẽ khôi phục họ gốc… Khi đó, nhất định sẽ để con quang minh chính đại nhận tổ quy tông tại Thái Miếu kinh thành.”
Gương mặt luôn bình thản của thanh niên bỗng ánh lên niềm hy vọng khi lời .
Trong phòng vang lên tiếng cờ vây xen lẫn tiếng mật, bên ngoài ánh trăng tĩnh mịch soi bóng.
Trời sáng, vạn vật bừng tỉnh, thành Giang Đô náo nhiệt từ sớm, nào là bày sạp, , uống sáng, dạo chơi, vội vã tới thư viện, nhộn nhịp, cùng tiếng chim ríu rít đ.á.n.h thức thành phố.
Trong phủ Thứ sử, Vô Tuyệt cũng thức dậy, A Điểm lôi khỏi giường, và hiện đang miễn cưỡng tập luyện bài Ngũ Cầm Hí trong vườn.
Theo lời Thường Tuế Ninh, lớp mỡ béo của nuôi đủ, giờ là lúc lên lò để luyện “mỡ” .
Quá trình “luyện mỡ” dễ chịu chút nào, Vô Tuyệt đang khổ sở vật lộn thì bất chợt thấy bóng dáng quen thuộc ở đầu cầu phía .
Hắn mừng rỡ thoát khỏi A Điểm, niềm nở tiến lên chào.
“Lão Mạnh , cuối cùng ngài cũng về !”
Vô Tuyệt lau mồ hôi trán, níu lấy tay Mạnh Liệt, hạ giọng hỏi: “Chuyến , chuyện thuận lợi ?”