Cẩm Tú Vô Song - Chương 359: Đèn Của Nàng Còn Đen Hơn Bất Kỳ Ai
Cập nhật lúc: 2025-10-13 22:34:49
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi thấy cái bóng chân Lạc Quan Lâm vẫn còn, Vương Nhạc xúc động bước lên, nắm chặt lấy vai ông.
Hai tay run run từ vai lên cổ đến mặt, vẻ mặt tràn đầy xúc động xen lẫn tin: “Quan Lâm, đúng là ngươi …!”
“Không cần kiểm tra xem thở …”
Bị bạn run rẩy nắm lấy mặt, Lạc Quan Lâm cau mày: “Ta là , ma.”
Động tác của Vương Nhạc chững , ông vội ho khan một tiếng, thu tay về, mắt ngấn lệ: “Thấy ngươi thật sự còn sống, mới yên tâm.”
Nói xong, ông vội vã đóng kín cửa sổ, mới hạ giọng hỏi: “ ngươi dám ở Giang Đô ư?
Ngươi sợ Thứ sử Giang Đô, Thường Tuế Ninh, phát hiện ?”
Lạc Quan Lâm: “…”
Không còn cách nào để tránh nàng nữa.
Vương Nhạc tiến thêm một bước, mặt đầy vẻ lo lắng: “Quan Lâm, ngươi đang áp dụng chiến thuật ‘đèn bóng tối’ ?”
Lạc Quan Lâm im lặng, đèn nào đen, đèn của nàng còn đen hơn bất kỳ ai.
“Hoặc là…” Vương Nhạc nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Quan Lâm, nghiêm túc hỏi: “Ngươi định báo thù cho chủ cũ, Từ Chính Nghiệp?
Vì thế mà ẩn náu tại đây?”
“Ta ngươi là trọng tình trọng nghĩa, nhưng một ngươi, tay tấc sắt, thể chống Thường Tuế Ninh, đang nắm giữ đại quân?”
Vương Nhạc khuyên nhủ: “Quan Lâm, ngươi vất vả sống sót, đừng cố chấp nữa…”
Lạc Quan Lâm, cơ hội mở lời, giơ tay ngắt lời bạn đang lo lắng: “Vương Sơn, ngươi …”
Vương Nhạc lắc đầu, kéo Lạc Quan Lâm xuống ghế: “Quan Lâm, dù nữa, giờ ngươi cũng nghĩ đến gia đình và họ tộc.
Hiện nay binh loạn và cướp bóc hoành hành khắp nơi, họ vẫn bình an chứ?”
Gia đình luôn là điểm yếu, Vương Nhạc dùng tình để lay động lý trí của bạn .
Lạc Quan Lâm: “Nhà vẫn bình an.”
“Thật may mắn!”
Vương Nhạc thở phào nhẹ nhõm, tiếp với mục đích an ủi: “Nói mới nhớ, ngươi thể thoát mà phát hiện?”
Lạc Quan Lâm: “Chuyện kể dài lắm…” bắt đầu từ một cái bao tải.
Vương Nhạc vội hỏi thêm, chỉ thở dài: “Ngươi thật trải qua nhiều gian khổ, cận kề cái c.h.ế.t mà vẫn sống sót…”
Sau đó, ông hạ giọng suy nghĩ: “ mà, thể để ngươi thoát mà để dấu vết nào… Xem Thường Tuế Ninh cũng thần thánh như lời đồn đại.”
Nói , Vương Nhạc lắc đầu : “ là lời đồn thường thổi phồng, nên tin .”
Nhìn bạn đang thoải mái bình luận, Lạc Quan Lâm cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.
Thực , Vương Nhạc cũng đang ngấm ngầm quan sát phản ứng của Lạc Quan Lâm.
Thấy ông phản đối nhận xét về Thường Tuế Ninh, cũng tỏ phẫn nộ thù hằn, Vương Nhạc thầm yên tâm, liền rót hai chén , đẩy một chén cho Lạc Quan Lâm.
Ông khuyên nhủ: “Cuộc đời như con thuyền lênh đênh giữa biển cả, đầy bất trắc và chìm nổi.
Quá khứ qua , đừng nhắc nữa.
Hôm nay chúng thể đoàn tụ, là may mắn vô cùng…”
Hai dùng rượu, nâng ly chúc mừng cho cuộc hội ngộ quý giá .
Uống nửa chén , Vương Nhạc mới : “Quan Lâm, ở Giang Đô là kế lâu dài…
Ngươi dự định gì ?
Nếu việc cần giúp, đừng ngại với .”
Họ là bạn tâm giao từ thuở thiếu niên, tình cảm sâu đậm.
Trong bối cảnh thời thế đổi ngừng, sự hỗ trợ và chăm sóc giữa gia đình và bạn bè càng trở nên quan trọng.
Lạc Quan Lâm trả lời ngay mà hỏi ngược : “Vương Sơn, còn ngươi thì ?
Đã dự định gì ?”
Nhắc đến chuyện , gương mặt Vương Nhạc vốn hiền hòa chợt hiện lên vẻ lo lắng: “Từ khi quân Oa xuất hiện trở , Việt Vương ráo riết mở rộng binh mã, chiêu mộ nhân tài…
Tiền Đường và Việt Châu gần , Việt Vương hai cử đến mời .”
Lạc Quan Lâm khẽ biến sắc.
Việt Châu giáp biển phía Đông, nhưng mục tiêu của quân Oa hiện nay là Giang Đô và Nhuận Châu, những nơi suy yếu chiến tranh, vì thế, các phòng tuyến xây dựng chủ yếu dọc theo vùng biển Hoàng Hải và Đông Hải.
Tất nhiên, việc củng cố phòng thủ và huấn luyện thủy quân ở Việt Châu là hợp lý.
Thường Tuế Ninh cũng từng rằng cả vùng biển Hoàng Hải và Đông Hải cần bảo vệ kỹ lưỡng, để bất kỳ nơi nào sơ hở, tránh quân Oa lợi dụng.
việc mở rộng binh lực và chiêu mộ nhân tài…
Việc chiêu mộ thậm chí vượt ngoài lãnh thổ Việt Châu, đến tận Tiền Đường.
Giờ đây, các phiên vương khắp nơi đều dấu hiệu dấy binh.
Việt Vương Lý Túc cũng là ngoại lệ, vẻ đang nhân cơ hội để tích lũy thế lực.
Lạc Quan Lâm Vương Nhạc: “Ngươi định nhận lời chiêu mộ của Việt Vương ?”
Vương Nhạc thở dài: “Ta vẫn quyết định …”
Nhìn vẻ khó xử của bạn , Lạc Quan Lâm hiểu.
Vương Nhạc vốn là sợ đưa quyết định, từ nhỏ .
Nếu bạn tặng cho một cây bút, sẽ vui vẻ nhận lấy.
nếu bảo tự mua một cây bút, sẽ loay hoay chọn cả buổi trời, và khả năng cao sẽ dùng trò “điểm binh chọn tướng” để quyết định chọn cây bút nào.
Chuyện mua bút , thì đối với một quyết định trọng đại thế , lạ gì khi Vương Nhạc vẫn còn lưỡng lự.
Lạc Quan Lâm từng với Thường Tuế Ninh rằng, Vương Nhạc là một học thức sâu rộng, tài giỏi trong việc xa trông rộng và xử lý mâu thuẫn, nhưng giỏi đưa quyết định.
“Quan Lâm, ngươi rõ nhất…”
Chủ đề khơi gợi những suy nghĩ trong lòng Vương Nhạc, vô thức thốt lên: “Không thì ngươi giúp cân nhắc và đưa quyết định ?”
Nói xong, lập tức tỉnh ngộ, giơ tay xua và thở dài: “Thôi bỏ , khả năng chọn của ngươi cũng chẳng cao minh gì…
Ta chọn , còn ngươi thì luôn chọn sai.”
Lạc Quan Lâm , khuôn mặt thoáng co rúm .
Chuyện cũ bảo nhắc nữa mà?
TBC
So với việc chọn , Vương Nhạc hiển nhiên càng lo sợ việc chọn sai hơn.
Vì thế, dù là một danh sĩ tiếng ở vùng Tiền Đường suốt bao năm, nhưng luôn giữ ngoài tranh chấp.
Chỉ Lạc Quan Lâm mới hiểu rõ, Vương Nhạc tham gia chính sự, mà là nên chọn bên nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-tu-vo-song/chuong-359-den-cua-nang-con-den-hon-bat-ky-ai.html.]
Nhiều khi, Vương Nhạc nhắm một để theo, ý định đến phủ nhà họ để môn khách, nhưng còn kịp quyết định, thì bên sụp đổ.
Thế là chỉ thở dài một câu “Chủ mong đợi”, lặng lẽ tìm khác.
Nhìn bạn luôn do dự, Lạc Quan Lâm bỗng thấy rằng Thường Tuế Ninh là phù hợp với .
Nếu thành thì thành, nếu thành thì đành trùm bao tải bắt thôi, khỏi suy nghĩ nhiều, quyết định thật đơn giản.
Vương Nhạc gì về ý nghĩ hiểm độc của bạn , vẫn đang suy tư về việc của Việt Vương, dè dặt hỏi: “ ngươi ở quan trường lâu, ắt hiểu rõ về Việt Vương hơn, liệu thể cho các phe phái nhận ?”
Lời dứt, chợt thấy tiếng gõ cửa, Vương Nhạc liền hỏi: “Là đồ ăn tới ?”
Lạc Quan Lâm: “…” Là ai đó đến “thu hoạch” món ăn thì đúng hơn.
Cửa phòng mở , và bước là hầu của quán rượu mà là một thiếu niên cao gầy, khoác bộ áo xanh nhạt thêu mây, tươi: “Thưa các vị, đồ ăn sẽ đến ngay.”
Nhận giọng là của nữ, Vương Nhạc ngạc nhiên đầu Lạc Quan Lâm, nhưng chỉ thấy bạn hề tỏ bất ngờ.
Vương Nhạc liền hỏi, : “Đây là con gái của ngươi ?”
Lạc Quan Lâm: “?”
Hắn phúc khí đó!
Thiếu nữ Vương Nhạc, mỉm : “Ta là Thường Tuế Ninh, Thứ sử Giang Đô, xin chào Vương .”
Vương Nhạc hình, như thể cả trời đất sụp đổ.
Ai?
Thường Tuế Ninh?!
Hắn sang Lạc Quan Lâm với vẻ hoảng loạn: Làm thể như !
Không chính sắp đặt cuộc gặp gỡ ?
Hắn ý định bán bạn bè ?
Trong cơn hoảng loạn, Vương Nhạc vội vàng chắn mặt Lạc Quan Lâm, hốt hoảng : “Quan Lâm, việc gì mờ ám, nhưng giải thích…”
“Không cần giải thích.”
Lạc Quan Lâm đặt tay lên vai bạn, bình tĩnh : “Thường Tuế Ninh đến đây cùng .”
Cả Vương Nhạc như đông cứng, Lạc Quan Lâm: “…
Gì cơ?”
Lạc Quan Lâm giải thích: “Vương Sơn, hiện đang việc cho Thường Tuế Ninh ở Thứ sử phủ.”
Lời như đ.á.n.h tan suy nghĩ của Vương Nhạc.
“Làm việc cho Thường Tuế Ninh” — một câu đơn giản nhưng với Vương Nhạc, nó khó nuốt hơn cả những viên bánh trôi cứng ngắc, nứt nẻ mà để dành cả năm.
Sau khi gom chút suy nghĩ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Bạn ép buộc ?
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Quan Lâm, với ánh mắt dò hỏi.
Lạc Quan Lâm cố gắng trả lời thẳng thắn: “Từ đầu, chính Thường Tuế Ninh cứu , giúp giả c.h.ế.t, đổi phận và để ở việc tại phủ Thứ sử.”
Thường Tuế Ninh lúc mỉm nhẹ nhàng, khiến Vương Nhạc chỉ còn cách cố gắng nặn một nụ đáp .
Vương Nhạc miễn cưỡng hỏi: “Vậy… ngươi cho ?”
Lạc Quan Lâm đáp: “Chưa thời gian để chi tiết.”
Vương Nhạc chỉ thể tiếp tục nở nụ căng thẳng. Chưa thời gian?
Viết thư mà cũng thời gian?
Không ép buộc, mà là tự nguyện!
Vương Nhạc giận lo, bỏ chạy nhưng thấy nụ của Thường Tuế Ninh, dám cử động.
Cảm giác như một con mãnh thú rình mồi, nếu dám chạy, nàng sẽ ngần ngại xé thành từng mảnh.
Thường Tuế Ninh mỉm : “Tiên sinh cần lo lắng, ý hại .
Chính Lạc hết lời giới thiệu cho , nên mới nhờ ông gửi thư mời đến Giang Đô.”
Vương Nhạc đành cúi đầu hành lễ, xuống.
Thường Tuế Ninh hỏi: “Hai đang về chuyện gì ?”
Lạc Quan Lâm đáp: “Chúng đang về Việt Vương.”
Thường Tuế Ninh liền : “Việt Vương Lý Túc .
Theo , điểm mạnh nhất của là dễ lời khuyên.”
Vương Nhạc chần chừ, nhưng vẫn lắng .
Thường Tuế Ninh tiếp tục: “ thiếu chủ kiến, thường lệnh thu hồi, do dự quyết.
Những kẻ như thể nên đại sự, dễ lợi dụng.”
Nàng với giọng thản nhiên: “Nếu chọn theo Việt Vương, những thuyết phục , mà còn đè bẹp tất cả môn khách trướng .
Nếu , sẽ khó thực hiện hoài bão.
Đó là điều mong ?”
Vương Nhạc những lời , trong lòng rối bời.
Thường Tuế Ninh tiếp: “Còn nữa, hiện tại quân Oa đang xâm phạm, và các châu ven biển cùng củng cố hải phòng, nhưng chỉ Việt Vương tự phòng thủ, tích trữ binh mã…”
“Ta tin rằng hành động của Việt Vương sẽ gây nghi ngờ cho hoàng đế.
Khi đó, Việt Vương chỉ dấy binh, mà sẽ còn dấy binh nhanh.
kế hoạch chi tiết, binh lực vững, danh tiếng rõ ràng.
Làm thể bàn đến chuyện chinh phạt xa xôi?
Ta khẳng định, sẽ thất bại.
Nếu theo , chẳng những khó mà đạt hoài bão, mà còn nguy cơ liên lụy đến tính mạng.”
Nghe đến đây, Vương Nhạc Thường Tuế Ninh với ánh mắt khác.
Giọng của nàng vẫn còn mang nét trong trẻo của thiếu nữ, nhưng lời lẽ sắc bén, tư duy rõ ràng.
Mấy lời ngắn gọn mà phán định tương lai của Việt Vương.
Vương Nhạc nếu Việt Vương một thiếu nữ mới mười bảy tuổi định đoạt vận mệnh của như , sẽ cảm thấy thế nào.
Vương Nhạc rõ cảm nhận của —Thường Tuế Ninh, quả nhiên bình thường.
Cảm giác càng trở nên rõ ràng một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Vương Nhạc sang Lạc Quan Lâm và cuối cùng hiểu vì bạn nhanh chóng quy phục nàng như .