Cẩm Thư - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-06-02 13:26:13
Lượt xem: 462
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cũng đã bắt đầu thực sự đối diện với ta, nữ nhi không được yêu thương, thỉnh thoảng lại phái người đến mời ta về phủ tụ họp.
Tất cả đều bị ta từ chối.
Nếu ta tha thứ cho ông ta, đó chẳng khác gì phản bội mẹ ta, phản bội cả cuộc đời bị hủy hoại của ta.
Chờ khi ta đã lên kế hoạch sơ bộ cho trường học, ngẩng đầu lên mới phát hiện tuyết ngoài cửa đã rơi.
Lại một mùa đông nữa đã đến.
"Hà Nghiên," ta nghiêng đầu nhìn Hà Nghiên không xa, "Hôm nay là ngày gì?"
Nàng đáp lại ta ngày tháng.
Ta thở dài.
Chỉ hai ngày nữa thôi, là ngày giỗ của tỷ tỷ rồi.
Tỷ tỷ đã ra đi một năm rồi.
Có đôi khi, giữa đêm khuya, ta vẫn mơ thấy tỷ tỷ, mơ thấy nàng mặc chiếc váy dài màu trăng trắng yêu thích, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái hơn tuyết.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Thư Nhi."
Cách gọi gượng gạo ấy khiến ta nhíu mày.
Ngẩng đầu, ta thấy Hầu gia bước vào tiệm.
Mấy tháng không gặp, ông ta thực sự đã già đi, thậm chí còn có một tên tiểu đồng đỡ bên cạnh.
Ông vội vã bước vào, quên cả việc phủi tuyết trên người, vội vàng đi đến trước mặt ta, "Ta nghe hạ nhân báo lại nói, thân thể con không khỏe sao?"
"Chẳng sao cả, ta đã sai đại phu đến rồi."
Ông ta nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng, như muốn tìm sự cảm động nào đó trên gương mặt ta.
Nhưng thực ra, ta chẳng muốn nhìn ông ta thêm một lần nào nữa, "Chẳng sao cả, chỉ cần Hầu gia không xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ không có gì không khỏe."
Ngày xưa, Hầu gia oai phong lẫm liệt, giờ đây lại ngượng ngùng vặn vẹo tay, nhưng không phản bác lấy một lời.
"Thư Nhi, con và phụ thân trở về phủ đi."
Ông nhìn quanh Tiệm Kim Y, vẻ mặt đầy tiếc nuối, "Ở đây đâu tốt bằng Hầu phủ? Con về đi, phụ thân sẽ bảo bếp làm món con thích ăn, có được không?"
"Không cần đâu."
"Ta và Hầu gia vốn chẳng quen biết, Hầu gia hãy trở về đi."
Hầu gia đứng trước mặt ta, im lặng nhìn ta, môi run run muốn nói gì đó, cuối cùng lại chọn im lặng.
Ông ta quay người bỏ đi, đột nhiên lại lên tiếng, "Thật ra, nghĩ lại cả đời này, ta tự hỏi có gì không thể trách được, chỉ có điều đã thiếu nợ mẹ con các người."
"Xin lỗi…"
Hai chữ cuối cùng, ông nói rất nhẹ, dường như rất khó khăn.
Hầu gia chậm rãi rời đi, vai ông dường như đã yếu đi đôi phần.
Ông ta được tiểu đồng đỡ đi ra khỏi Tiệm Kim Y.
Đi được hai bước, Ông ta bất cẩn trượt chân trên tuyết, cả người ngã sõng soài trước cửa tiệm, rất thảm hại.
Bên đường có một đứa bé buộc tóc tết đi qua, thấy vậy cười ầm lên, "Mẹ ơi, nhìn kìa, người kia ngã như chó ăn cứt!"
Nữ nhân bên cạnh nhận ra Hầu gia, vội vàng bịt miệng đứa bé rồi vội vã đi qua.
Chỉ có tên tiểu đồng vội vàng đỡ ông ta dậy.
Hà Nghiên đi đến bên cạnh ta, nhẹ giọng hỏi, "Tỷ tỷ, thật sự không định tha thứ cho ông ấy sao?"
"Không tha thứ."
"Nhưng mà… ta nhớ hồi nhỏ tỷ rất khao khát tình thương của cha mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-thu/chuong-15.html.]
Ta cười nhẹ, phủi đi những bông tuyết trên vai Hà Nghiên.
"Muội cũng nói rồi đó, đó là chuyện hồi nhỏ."
"Chuyện tình thương của Hầu gia ta đã thấy rồi, giờ nghĩ lại cũng chỉ là vậy thôi."
33
Hai ngày sau.
Ta mang theo bánh ngọt và rượu trái cây, những món mà tỷ tỷ yêu thích, đến thăm mộ tỷ tỷ.
Trước mộ có hoa, chắc hẳn là Hầu gia đã đến thăm.
Ta quỳ xuống bên mộ, nói với tỷ tỷ rất nhiều điều, rồi mở tờ giấy dầu, xếp những bánh ngọt lên từng cái.
"Tỷ tỷ, đây đều là những món tỷ tỷ yêu nhất, ngày xưa tỷ tỷ luôn sợ ăn nhiều sẽ béo, lần này..."
Ta không thể kìm được nước mắt, "Lần này có thể ăn thoải mái rồi."
"Không đủ thì hãy báo mộng cho ta, ta lại mua cho tỷ tỷ."
Đốt lửa, ta ném từng nắm tiền giấy vào trong lửa.
"Nếu thiếu tiền thì bảo ta, nếu muốn gặp ta..."
"Thì hãy đến trong giấc mộng mà gặp ta."
"Ta thật sự rất nhớ tỷ tỷ."
Dù tỷ tỷ đã yên nghỉ, chắc chắn sẽ không thể đáp lại ta, nhưng đột nhiên một làn gió thổi qua, cuốn theo những bông tuyết nhẹ nhàng vương trên mặt ta, trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy như thể tỷ tỷ đã quay lại để thăm ta.
Ta ngồi bên mộ tỷ tỷ lâu lắm, đến khi tay chân đều tê cóng, chuẩn bị rời đi thì quay người lại, liền nhìn thấy Hứa Hành.
Nghe nói, sau khi Giang Tống Cảnh lên chức, mọi việc đều đối nghịch với hắn, khiến Hứa Hành đau khổ vô cùng, một thời gian dài hắn không còn tâm trí và sức lực để dây dưa với ta.
Hứa Hành bước nhanh đến.
Những lời dâng lên cho tỷ tỷ trong tay hắn bị ném xuống đất một cách tùy ý.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, "Giang Tống Cảnh quả thật là con ch.ó tốt mà ngươi nuôi dưỡng, vì ngươi mà hắn lên chức rồi chỉ chăm chăm đối đầu với ta, nhất định muốn kéo ta xuống."
Giọng hắn lạnh lẽo, "Ngươi hài lòng chứ?"
Ta không thể rút tay ra, chỉ cười nhẹ, "Hài lòng lắm."
"Chỉ có điều..."
"Thật sự đáng tiếc là—"
"Ngươi hiện giờ còn có thể đứng yên ở đây mà phát điên, đúng là có chút đáng tiếc."
Hắn dùng sức nắm chặt tay, đến khi thấy ta thay đổi sắc mặt, hắn mới ngượng ngùng buông tay ra.
Ta lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với hắn.
"Hứa Hành, ta đang chờ xem ngươi sẽ kết thúc thế nào."
34
Ta biết rằng, cuối cùng thì sẽ có báo ứng giáng xuống Hứa Hành.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng ta không ngờ rằng ngày này đến nhanh như vậy.
Mới ba ngày sau khi ta thăm mộ tỷ tỷ, trong cung liền truyền đến tin tức—
Thái tử âm mưu cướp ngôi, chứng cứ xác thực, mà thư từ tìm được trong Đông Cung càng rõ ràng chỉ ra Hứa Hành là người đứng sau.
Tướng quân Hứa Hành âm thầm xúi giục Thái tử phản nghịch, tội đáng trảm.
Trong cung lập tức sai người bắt Hứa Hành, thế nhưng lúc này Hứa Hành lại xuất hiện ở phòng ta.
"Chu Cẩm Thư."