Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cẩm Thư - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-06-02 13:25:36
Lượt xem: 445

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta dừng tay, mũi kim đ.â.m vào ngón tay.

 

Vải dính đầy m.á.u đỏ.

 

"Tỷ tỷ!"

 

Hà Nghiên hoảng hốt kêu lên, vội vàng lau m.á.u cho ta, "Tỷ không sao chứ?"

 

"Không sao."

 

Ta rút tay lại, cười cười, "Chỉ là vết thương nhỏ."

 

Khi mọi người đều chúc mừng Giang Tống Cảnh lên làm Thừa tướng, ta lại vô cùng lo lắng.

 

Chức Thừa tướng đâu phải dễ ngồi?

 

Mà ta quen biết hắn lâu rồi, hiểu rõ hắn, chí hướng của hắn chưa bao giờ là quyền vị, ta không biết liệu có phải bức thư chia tay ngày đó đã thay đổi hắn không, nhưng ta càng sợ, sợ rằng bức thư ta viết khi ấy vì ép buộc cuối cùng cũng sẽ  hủy hoại hắn.

 

...

 

Đêm khuya, có người gõ cửa ngoài sân.

 

Chỉ gõ cửa, không nói lời nào.

 

Lại là Hứa Hành.

 

Gần đây hắn bị Giang Tống Cảnh làm phiền đến kiệt sức, mấy ngày không đến làm phiền ta, khiến ta nhẹ nhõm một chút.

 

Tiếng gõ cửa vang lên vài tiếng, ta và Hà Nghiên liếc nhau, giả vờ như không nghe thấy.

 

Lần này Hứa Hành lại không kiên trì như mọi khi, chỉ gõ hai tiếng rồi bỏ đi.

 

Ta nằm trên giường, nhưng không thể ngủ được, mãi suy nghĩ miên man về nhiều chuyện.

 

Ta nhớ mẹ, nhớ tỷ tỷ, nhớ Giang Tống Cảnh của những ngày xưa.

 

Càng nghĩ lại càng khó ngủ.

 

Thấy đêm đã khuya, trong phòng ngột ngạt, ta đành khoác áo ra ngoài sân đi dạo.

 

Ngồi một lúc trước bàn đá, khi đang ngắm nhìn vầng trăng, bỗng nghe thấy âm thanh gì đó từ ngoài cửa.

 

Âm thanh như thể một cái chai rơi xuống đất.

 

"Ai đó?"

 

Ta hỏi lớn, nhưng ngoài cửa không ai đáp. Mở cửa nhìn ra, chỉ thấy Giang Tống Cảnh chuẩn bị rời đi.

 

Hắn bước ra rồi lại dừng lại, nâng chai rượu trong tay, cười nhẹ, "Không cầm vững, làm ồn đến nàng rồi sao?"

 

"Không có đâu."

 

Hắn say rồi.

 

Giang Tống Cảnh từ trước đến nay không giỏi uống rượu, giờ uống xong một bình, mắt hắn đã đỏ lên vài phần.

 

Do dự một hồi, ta vẫn quay người sang, "Vào ngồi một lát không?"

 

"Đa tạ."

 

Hắn bước vào, bước đi nhẹ nhàng.

 

Chúng ta ngồi xuống trước bàn đá, im lặng một lúc lâu, Giang Tống Cảnh mới hỏi, "Có rượu không?"

 

"Có."

 

Ta mang rượu ra, sợ hắn sẽ khó chịu trong bụng, liền chuẩn bị thêm vài quả mứt.

 

Cả hai từng nghĩ sẽ đi những con đường khác nhau suốt đời, nay lại cùng ngồi yên tĩnh trong đêm này, cùng uống một chén rượu.

 

Hắn cùng ta nâng ly, uống cạn.

 

Những lời hắn nói thật khó khăn, như thể đã dùng hết sức lực.

 

Ta nghe mà cảm thấy đau lòng.

 

Mặc dù cố gắng kìm nén, nhưng khóe mắt vẫn đỏ lên.

 

Ta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế giọng nghẹn, "Thật ra..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-thu/chuong-14.html.]

"Ngươi đêm nay không gõ cửa nữa, chẳng phải ngươi đã có câu trả lời trong thư rồi sao?"

 

Giang Tống Cảnh ngây người một hồi.

 

Sau đó hắn cười.

 

Hắn cười mà mắt đỏ hoe, rồi nâng ly cùng ta nhẹ nhàng chạm nhau, ly của hắn thấp hơn ba phần.

 

Hắn nói, "Chén rượu này kính chúng ta."

 

"Kính chúng ta, một quá khứ không thể quay lại."

 

Ta cùng hắn nâng ly, rồi uống cạn chén rượu mạnh hòa cùng nước mắt.

 

Lúc trước luôn nghe người ta nói, cuộc đời có bảy nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán thù gặp nhau, yêu thương chia lìa, cầu mong không được.

 

Nhưng ta lại cảm thấy, hôm nay chén rượu này còn đắng hơn.

 

Dưới ánh trăng nâng chén, người vẫn là đôi ta của năm xưa, nhưng tâm trạng đã chẳng còn như trước.

 

Muốn mua hoa quế cùng rượu, nhưng lại chẳng thể nào giống được, những ngày tháng thanh xuân đã qua.

 

32

 

Gần đây, việc buôn bán trong tiệm rất thuận lợi.

 

Nhờ vào những cải cách trước đây, Kim Y nay đã chính thức trở thành tiệm may riêng của các tiểu thư quan gia trong kinh thành.

 

Hồng Trần Vô Định

Mỗi khi có tiểu thư đặt may y phục giá cao, sau một hai tháng, trên phố lại xuất hiện một nhóm dân chúng bắt chước mặc những bộ đồ thô kém chất lượng giống hệt.

 

Điều này phần nào thỏa mãn được lòng hư vinh của các tiểu thư, còn việc trên đường phố có nhiều người mặc đồ giống mình…

 

Các tiểu thư ai mà quan tâm chứ.

 

Loại áo này, mặc mấy lần rồi vứt đi, cũng có sao đâu?

 

Thời gian trôi qua, y phục của Kim Y đã trở nên khó tìm, những phu nhân tiểu thư thỉnh thoảng còn đem một chiếc áo may trong tiệm ra so sánh với nhau.

 

Tích cóp từng tháng, tay ta cũng đã tích cóp được một khoản tiền không nhỏ.

 

Ta và Hà Nghiên đều là những người không có tham vọng hay ham muốn gì, hôm nay khi đang ăn cơm, nàng hỏi ta sẽ dùng số tiền này làm gì.

 

Ta suy nghĩ một lát, cắn một miếng mướp đắng giải nhiệt.

 

"Ta sẽ mở một trường học."

 

"Trường học?"

 

Hà Nghiên có chút ngạc nhiên, "Chúng ta không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nếu không cẩn thận có thể sẽ lỗ vốn."

 

"Không phải vì lợi nhuận."

 

Ta cười nhẹ, "Ta dự định dùng số tiền mình tiết kiệm được, mở một trường học miễn phí, cho những đứa trẻ nhà nghèo có cơ hội học hành."

 

Hà Nghiên chống cằm suy nghĩ, "Kế hoạch đầy thiện tâm như vậy, tính cho ta một phần đi."

 

"Không cần đâu, tiền ta đã đủ rồi," ta múc một bát canh cho nàng, "Nàng cũng đến tuổi rồi, nên tính chuyện gả chồng, số tiền nàng tiết kiệm cứ để làm sính lễ."

 

Hà Nghiên mặt đỏ bừng, "Ta còn chưa tính gả đâu."

 

"Vậy còn tỷ tỷ thì sao? Tỷ không định tái giá nữa sao?"

 

Ta hơi khựng lại, "Không định tái giá."

 

"Vậy còn… Giang… Giang Tể tướng thì sao?"

 

Hà Nghiên dừng lại một chút, Giang Tống Cảnh hiện tại chức vị cao, cho dù là ở riêng, nàng cũng không dám gọi thẳng tên.

 

Ta cười nhẹ, "Giang Tể tướng hiện tại chức cao quyền lớn, chắc chắn sẽ có một người bạn đời tốt hơn."

 

Hà Nghiên mở miệng, cuối cùng lại nuốt lời xuống, chẳng nói gì thêm.

 

Ăn xong cơm, ta đang lên kế hoạch cho trường học thì đột nhiên nghe thấy Hà Nghiên gọi ta từ bên ngoài, "Tỷ tỷ! Lại có người của Hầu phủ đến rồi."

 

Ta cảm thấy rất phiền, "Giúp ta từ chối đi, bảo là ta không khỏe."

 

"Vâng."

 

Lão Hầu gia ngày xưa, luôn kiêu ngạo và không chịu già, giờ đây thật sự đã già đi.

 

Mà là già đi từng ngày.

Loading...