Thì ra sau khi Cầm Nương dẫn ta bỏ trốn, Lai Vượng cưới một nữ nhân góa trẻ. Để kiếm sống, hắn còn đến làm chân chạy việc trong hiệu thuốc của một Lý đại quan nhân.
Nhưng không biết Lý đại quan nhân kia thế nào lại lé mắt với nữ nhân góa kia. Hai người như lửa cháy đổ thêm dầu, quấn quýt không rời. Sau này dứt khoát làm tới cùng, Lý đại quan nhân bày mưu hãm hại, vu cáo Lai Vượng ăn trộm tiền mua thuốc của hiệu, rồi tống hắn vào nha môn.
Quan lại cấu kết với thương nhân, đâu để cho Lai Vượng biện bạch?
Cứ như vậy, Lai Vượng bị đánh hai mươi trượng đau điếng, thổ huyết hấp hối, ở trong ngục chưa được mấy ngày đã mất mạng.
Sau khi nghe được tin này, Cầm Nương đầu tiên thở phào một hơi dài, sau đó nghiến răng nghiến lợi than một câu: "Cái thế đạo này, thật chẳng còn người tốt nữa!"
Vào tháng Chạp, số ngày Phượng Nương ở nhà càng ít.
Hôm nay Ngô đại quan nhân mời nghe hát, mai Triệu chưởng quỹ mời ăn rượu, về đến nhà nàng cũng say khướt ngã vật ra ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm còn nôn mửa hai lần.
Nhưng đến ngày sinh thần ta mồng chín tháng Chạp, nàng lại khác thường không ra ngoài.
Không chỉ không ra ngoài, nàng còn tặng ta một chiếc váy lụa nhăn màu vàng nhạt thêu chỉ do chính tay nàng may.
Vì sợ Trần ma ma trách mắng, Cầm Nương phải đóng cửa lại mừng sinh nhật cho ta.
Nàng làm cho ta một bát mì trường thọ, trong mì có một quả trứng gà vàng óng.
Thấy chiếc váy lụa, Cầm Nương giả vờ trách móc: "Đường đường là hoa khôi nương tử mà keo kiệt bủn xỉn, tặng quà mà cũng xoàng xĩnh như vậy."
Phượng Nương nhướng mày: "Đồ ngu ngốc không có mắt, đây là ta tự tay làm, Hà tỷ nhi thích là được, liên quan gì đến ngươi?"
Chiếc váy đẹp quá, ta đương nhiên thích, thế là ta ngọt ngào nói: "Cảm ơn Phượng di!
Đêm đó, Phượng Nương uống hết một bình rượu lớn bằng bạc, Cầm Nương khuyên thế nào cũng không được.
Sau đó nàng ta dứt khoát không khuyên nữa, mặc cho Phượng Nương làm loạn cả đêm.
Trăng lưỡi liềm treo cao, đêm đông như sương, Phượng Nương vốn thanh cao như lan lại say khướt như bùn, nằm trên người Cầm Nương không ngừng ngâm thơ.
"Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y, lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy—"
Cầm Nương nghe không hiểu, nói năng lung tung: "Đúng, rùa, đợi ta c.h.ế.t rồi, ta nhất định biến thành con rùa lớn cõng bia mộ cho ngươi nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nuong-bpaf/7.html.]
"Ọe—"
Phượng Nương bị lời nàng làm cho ghê tởm, nôn hết chất bẩn lên váy Cầm Nương, khiến Cầm Nương tức giận giơ tay muốn đánh nàng ta.
Nhưng sau khi nha hoàn thay quần áo sạch sẽ cho Phượng Nương rồi đỡ đi nghỉ, Cầm Nương nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên trời, lại không kìm được mà hơi đỏ mắt.
Nàng sờ nhẹ đầu ta, buồn bã nói: "Mồng chín tháng Chạp, tám năm về trước, chính là ngày nhà Phượng di của con tan cửa nát nhà."
Phượng Nương vốn cũng là con gái nhà khuê các, mẫu thân xuất thân từ dòng dõi quyền quý, phụ thân làm quan ngũ phẩm trong triều.
Nhưng trong một cuộc tranh đấu phe phái, cả nhà họ bị liên lụy, phụ thân c.h.ế.t trên đường lưu đày, mẫu thân gieo mình xuống sông tự vẫn, còn nàng cô đơn không nơi nương tựa, bị bọn buôn người hết lần này đến lần khác bán đi, cuối cùng rơi vào tay Trần ma ma.
Năm đó, Phượng Nương mới mười hai tuổi. Lúc bấy giờ, trong viện của Trần ma ma tuy nuôi vài nha đầu, nhưng nổi bật nhất vẫn là Phượng Nương và Cầm Nương.
Hai người này ghét nhau ra mặt, không tránh khỏi cãi vã, nhưng cãi vã đến cuối cùng, ai cũng không thoát khỏi móng vuốt của số phận.
Phượng Nương một lòng bán nghệ không bán thân, nhưng đến năm mười lăm tuổi vẫn bị Trần ma ma bày mưu tính kế.
Còn Cầm Nương may mắn được phú thương để mắt tới, nhưng lại bị chính thất trong nhà dìm xuống sông.
Nếu không có phụ thân ta cứu giúp, nàng đã sớm làm mồi cho rùa dưới sông rồi, còn đâu cơ hội biến thành rùa cõng bia mộ.
Nói cho cùng, họ đều là những người đáng thương thân bất do kỷ. Mà giờ đây, hàng ngũ những người đáng thương lại thêm một đứa trẻ nhỏ bé là ta.
Phụ thân ta xuất thân từ nhà quan lại nhỏ, dòng tộc suy tàn. Còn dòng dõi mẫu thân ta đều sâu trong vòng xoáy đảng tranh, Bồ Tát đất còn chẳng lo nổi cho Bồ Tát bùn, càng không thể để ý đến ta.
Cho nên, ta vẫn luôn theo Cầm Nương sống cuộc đời không tranh không giành.
Cầm Nương không cho ta ra khỏi hậu viện, mà tất cả mọi người trong hậu viện đều đối xử tốt với ta, trừ Trần ma ma.
Trần ma ma là một kẻ tham lam bỉ ổi, bà ta thường nhân lúc Phượng Nương vắng nhà, lén lút lục lọi đồ trang điểm và rương hòm của Phượng Nương.
Có vài lần ta vô tình bắt gặp, bà ta liền túm chặt búi tóc nhỏ của ta cảnh cáo: "Dám nói bậy, tao bóp c.h.ế.t mày."
Nhưng hễ Phượng Nương về nhà, ta liền kể cho nàng nghe. Hừ, Phượng di đối với ta tốt như vậy, ta mới không sợ một bà già độc ác.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến tháng sáu năm Thừa Khánh thứ hai mươi ba.