Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cầm Nương - 5

Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:08:56
Lượt xem: 341

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hắn xé rách váy áo của ta, dùng giày thối đựng trái cây ép ta ăn, đổ rượu lên mặt ta, còn muốn trói hai chân ta vào cột giường, ta... ta liều mạng kêu la, cào hắn—Những kẻ có tiền kia đùa bỡn thân thể chúng ta chưa đủ, còn cố tình chà đạp mặt mũi chúng ta, chẳng lẽ chúng ta sinh ra đã hèn hạ vậy sao?! Phượng Nương, cô tha cho ta lần này, chỉ một lần này thôi—"

 

Ta bị cảnh tượng trước mắt dọa cho khóc thét lên, Phượng Nương nghiêm giọng quát tỳ nữ: "Đồ nô tài không có mắt, mau đưa Hà tỷ nhi xuống!"

 

Sau đó, nàng tiến lên đỡ Cầm Nương đang không ngừng rơi lệ. Nha hoàn dẫn ta ra sân chơi, qua khung cửa sổ, ta nghe thấy Phượng Nương thở dài nói: "Ta sớm đã nhận ra cô khác xưa rồi. Ngày xưa, chỉ cần có vàng bạc, dù là cóc ghẻ cô cũng tiếp, dù b.ạ.o d.â.m cũng cam lòng, nhưng bây giờ, ai, đồ ngốc, cô... Cô đã rơi vào bể khổ tình rồi."

 

Viên Thiên Hộ họ Lưu kia đâu phải dễ chọc? 

Huống hồ mặt hắn còn bị Cầm Nương cào cho mấy vệt máu.

 

Trần ma ma khúm núm nói hết lời ngon ngọt, mới xoa dịu được phần nào cơn giận của hắn.

 

Tám phần còn lại, Trần ma ma tìm người có tiếng tăm trong huyện đứng ra hòa giải, Phượng Nương lại đồng ý tiếp hắn uống ba ngày rượu hoa, sự việc này mới miễn cưỡng coi như xong.

 

Vì bồi thường không ít vàng bạc, Trần ma ma nổi giận, nhất quyết đuổi chúng ta ra khỏi nhà.

 

"Từ đâu về đó, cái miếu nhỏ này của ta không chứa nổi vị Bồ Tát lớn như ngươi."

 

Ta đứng bên cạnh Cầm Nương, Cầm Nương quỳ trên đất: "Ma ma ơi, xin người thương tình, ma—"

 

Trần ma ma trợn mắt, vung tay sai người đến lôi chúng ta đi. Đang giằng co, Phượng Nương mặc áo lụa trắng, váy đỏ thắm, vẻ mặt kiêu ngạo đẩy cửa bước vào.

 

Nàng khẽ hé môi đỏ, lạnh lùng cười nhạt với Trần ma ma: "Ma ma ơi, trong cái viện này, ai đi ai ở, ai mới là người quyết định?"

 

Phượng Nương là cây hái ra tiền của Trần ma ma, là cái bình đựng châu báu mà trên đời này bà không dám đắc tội nhất. Mà căn nhà lớn nằm bên bờ sông Lăng Hoa này cũng là Ngô đại quan nhân cho Phượng Nương ở.

 

Cho nên, Cầm Nương và ta được ở lại.

 

Nhưng dù được ở lại, đãi ngộ lại kém đi rất nhiều. Son phấn không còn, bánh trái không còn, quần áo trang sức cũng không còn.

 

Cầm Nương trở thành một người đầu bếp vụng trong viện, mỗi ngày ở bếp đun nước pha trà làm bánh, ba bữa chỉ được gặm bánh màn thầu nguội.

 

Nhưng Cầm Nương lại thấy đủ: "Bánh màn thầu thơm ngon lắm, ha ha ha, vừa nguội vừa thơm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nuong-bpaf/5.html.]

Quan hệ giữa Phượng Nương và Cầm Nương cũng dịu đi nhiều, đôi khi đêm dài, Cầm Nương còn dẫn ta đến phòng Phượng Nương chơi.

 

Phượng Nương vốn ít nói, chỉ thích dựa vào giường đọc sách. Mỗi khi như vậy, Cầm Nương liền ngồi bên cạnh yên lặng thêu thùa, còn ta thì nằm trên chiếc ghế đẩu nhỏ học viết chữ.

 

Tháng tư cuối xuân, ngày đêm dễ chịu, cỏ cây tươi tốt, hoa thơm mới nở, Phượng Nương dưới ánh trăng trước cửa sổ đọc: "Thượng cổ hữu đại xuân giả, dĩ bát thiên tuế vi xuân, bát thiên tuế vi thu."

 

Cầm Nương đang tết dây lưng khựng người lại, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Là cái xuân nào?"

 

Phượng Nương mím môi cười: "Cái xuân thứ hai, là chữ 'xuân' trong tư xuân."

 

"Vậy cái đầu tiên thì sao?"

 

"Cái đầu tiên là chữ 'xuân' trong Chu Xuân Đường."

 

Cầm Nương lập tức hai má đỏ bừng, tiện tay vớ lấy chiếc khăn ném vào mặt Phượng Nương, hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Đồ mồm mép tép nhảy, ngươi hư c.h.ế.t đi được!"

 

Sau đó nàng quay đầu lo lắng nhìn ta. Ta đang chăm chú viết chữ, không để ý đến chuyện gì khác, coi như không nghe thấy.

 

Thấy ta không có gì khác lạ, Cầm Nương mới dịu mặt lại, liếc mắt khinh bỉ Phượng Nương: "Trước mặt Hà tỷ nhi, bớt nói linh tinh đi."

 

Cuộc tranh đấu phe phái ở kinh thành kéo dài đến tháng sáu, tháng sáu triều đình hạ lệnh phán quyết. Tài sản Chu gia bị tịch thu, gia nô bị bán, phụ mẫu và huynh trưởng, đệ đệ của ta đều bị áp giải đến Đại Danh phủ ngồi tù.

 

Trong nửa năm phụ thân ta nhậm chức ở huyện Lăng Thủy, ông thanh liêm, công bằng, tiết kiệm, được dân chúng hết lời ca ngợi.

 

Nhưng sau khi phụ thân ta vào tù, dư luận thế gian cũng dần thay đổi.

 

Họ bĩu môi nói: "Nếu thật là quan thanh liêm, triều đình có bắt ông ta không? Hừ, e rằng lại là kẻ bên ngoài thì tốt đẹp mà bên trong thì mục nát thôi!"

 

"Phì!"

 

"Chủ quân rõ ràng là vô tội bị liên lụy mới gặp cảnh tù tội này, cái lũ người nông cạn kia lại cố tình đen lòng vu khống ngài ấy, trên đời này thật sự không còn người tốt nữa rồi!"

 

Mỗi khi nghe thấy tin đồn, Cầm Nương đều tức giận đến nhảy dựng lên, hận không thể xé rách miệng cái đám người kia.

Loading...