Cầm Nương - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:07:38
Lượt xem: 193
Mùa thu năm Thừa Khánh thứ mười chín, phụ thân ta dẫn cả gia quyến đến nhậm chức tại huyện Lăng Thủy. Khi thuyền đi ngang qua sông Lăng Hoa, ông đã cứu một nữ nhân xinh đẹp.
Nữ nhân ấy tên là Lý Cầm Nương. Nàng vốn là một kỹ nữ ở huyện Nguyệt Lăng, sau được một phú thương giàu có để mắt tới.
Phú thương đã bỏ tiền chuộc thân cho nàng, nàng trở thành thiếp của hắn. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, phú thương đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời.
Chủ mẫu trong nhà vốn đã coi nàng như cái gai trong mắt, vì thế, chưa mãn tang ba bảy ngày, đã mua chuộc mấy tên côn đồ, đẩy nàng xuống sông Lăng Hoa.
Khi phụ thân ta cứu nàng lên từ dòng sông Lăng Hoa lạnh lẽo, tóc nàng ướt sũng xõa rượi, y phục tả tơi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc tái nhợt vì kinh hãi, trông chẳng khác nào một con quỷ nước.
Mẫu thân ta xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, bà ấy luôn khinh thường những hạng người xướng ca mua vui. Nhưng làm sao được khi Lý Cầm Nương run rẩy quỳ trước mặt bà, khổ sở cầu xin.
Cuối cùng, mẫu thân ta nhất thời mềm lòng, đưa nàng ta về huyện Lăng Thủy.
Cầm Nương làm bánh ngọt rất khéo. Sau khi vào phủ, nàng ta ngày ngày mặt mộc áo vải, chỉ quanh quẩn trong tiểu trù, chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn.
Mẫu thân ta âm thầm quan sát nàng ta mấy tháng, cũng không khỏi than một câu: "Thì ra là ta đa tâm rồi."
Nào ngờ, sang năm mới vừa qua, nàng ta đã cấu kết với gã xa phu Lai Vượng trong phủ.
Hai người bọn họ mấy lần lén lút hẹn hò sau hòn non bộ trong vườn, khi bị bắt gặp, cả hai đều thần sắc hoảng loạn, quần áo xộc xệch.
Mẫu thân ta giận dữ, sai người trói họ lại nhốt vào sài phòng trước, sau đó lục soát phòng của họ.
Quả nhiên, các bà tử tìm thấy trong ổ chăn của Lai Vượng một chiếc khăn tay thêu hoa phù dung. Mà chiếc khăn tay đó, chính là của Cầm Nương.
Cầm Nương bị người hầu trói chặt hai cánh tay, một lần nữa quỳ xuống trước mặt mẫu thân ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nuong-bpaf/1.html.]
"Đại nương tử minh xét, người và chủ quân có ơn lớn với nô tỳ, nô tỳ tuy xuất thân thấp hèn, nhưng không phải là kẻ vô liêm sỉ vong ân bội nghĩa, nếu có, thì đời sau cũng không được c.h.ế.t lành! Thực ra là tên Lai Vượng kia mấy phen quấn lấy nô tỳ, còn cướp cả khăn tay của nô tỳ, nô tỳ tự biết danh tiếng không tốt, không dám lên tiếng, chỉ dám lén lút tìm hắn đòi lại. Nô tỳ không dám nữa! Cái thứ khăn tay rách rưới ấy, nô tỳ không cần nữa là được, đại nương tử xin hãy tin nô tỳ một lần nữa, nô tỳ còn chưa báo đáp được ơn sinh tử, dù chết, nô tỳ cũng nhất quyết không rời khỏi phủ!"
Nàng vừa khóc vừa kể, trán đã đập mạnh vào nền gạch xanh đến tóe ra vài vệt m.á.u đỏ tươi, nhưng cơn giận của mẫu thân ta dường như lại càng bùng lên dữ dội hơn vì những vết m.á.u ấy.
Bà giận đến run người, chỉ tay vào Cầm Nương mà quát: "Đồ con ở hèn hạ thì mãi mãi là đồ hèn hạ, dù đã được làm người tử tế cũng khó mà thay đổi được cái bản chất nhơ nhớp! Ngươi dám giở trò dối trá, lấy cái c.h.ế.t ra để uy h.i.ế.p chủ mẫu, ta lẽ nào còn dung túng cho kẻ miệng lưỡi trơn lẻo như ngươi ở trong phủ này mà làm loạn hay sao!"
"Đại nương tử, nô tỳ là người của Chu gia, nô tỳ xin không đi!"
"Hôm nay ta sẽ xóa tên ngươi khỏi danh sách nô tỳ, đuổi ra khỏi phủ!"
"Đại nương tử, nô tỳ xin——"
Những bà v.ú già trong các khuê phòng sâu kín vốn có những cách thức riêng để bắt người. Bọn chúng hung tợn túm chặt búi tóc của Cầm Nương, rồi dùng sức banh quai hàm nàng ra, nhét mạnh chiếc giẻ rách bẩn thỉu vào miệng, khiến nàng muốn kêu cứu cũng không thể thốt ra lời.
Hơi thở Cầm Nương nghẹn tắc, đôi mắt hạnh trợn trừng lớn hơn cả mắt trâu, những giọt nước mắt như chuỗi hạt châu rơi lã chã xuống nền gạch xanh lạnh lẽo trong phủ khi bị lôi xềnh xệch, nàng chỉ còn biết nức nở, gào khóc trong vô vọng.
Bởi lẽ đang là những ngày đầu xuân tháng giêng, ngày hôm sau lại là Tết Thượng Nguyên. Thế nên mẫu thân ta đã nương nhẹ, chỉ sai người đánh nàng năm roi rồi đuổi ra khỏi phủ.
Nhưng Cầm Nương không hề rời đi, nàng ta đã bí mật trốn ở trong thành.
Tết Thượng Nguyên là ngày hội náo nhiệt nhất của huyện Lăng Thủy. Đêm ấy, gió đông thổi mạnh làm ngàn cây hoa đua nở rực rỡ, ánh đèn lồng lung linh huyền ảo như cá rồng uốn lượn, toàn bộ người dân trong thành đều xúng xính áo quần đẹp đẽ xuống phố du xuân.
Năm ấy ta mới sáu tuổi, vốn là một tiểu thư khuê các, chân không hề bước ra khỏi cổng. Nhưng hai v.ú nuôi trẻ tuổi nọ vì quá ngưỡng mộ cảnh biển đèn rực rỡ ngoài tường, nhất thời nổi lòng tham chơi, đã lén lút đưa ta ra khỏi phủ.
Bọn họ không chỉ đưa ta ra ngoài, mà còn đem ta——
“Hai cái đồ trời tru đất diệt kia, mau thả tiểu Hà nhà chúng ta xuống!"
Bên ngoài cổng miếu Thành Hoàng, ta ngồi một mình, lẻ loi. Bất chợt có hai người bá trông rất hiền từ nói có thể đưa ta đi tìm hai v.ú nuôi đã bị lạc giữa đám đông.