Anh từng ngửi thấy mùi hương nào như , chỉ đơn giản là tò mò, nhưng Tân Nguyệt nghĩ như . Khi cô tỉnh táo , dùng một tay đẩy , đôi mắt chằm chằm với vẻ lạnh lùng và cảnh giác.
Trần Giang Dã đón nhận ánh mắt của cô, một lát , mím môi:
"Đừng như , ông đây hôn cô ."
"Anh!"
Tân Nguyệt cảm thấy đầu óc thật sự vấn đề.
Cô dậy khỏi mặt đất, giận dữ trừng mắt , đó cúi đầu, kéo bao tải bên cạnh lên, một lời cúi xuống nhặt những quả rụng vung vãi đất.
Trần Giang Dã cũng gì thêm, chỉ đất cô nhặt quả.
Sau khi nhặt xong, Tân Nguyệt túm chặt miệng bao tải, nhấc chân rời .
"Này!"
Trần Giang Dã nhíu mày: "Cô mặc kệ ?"
Tân Nguyệt dừng chân, đầu lạnh lùng : "Muốn giúp , thôi, coi như trả cho một ân tình."
Trần Giang Dã bỗng nở nụ .
" cứu mạng cô, cô chỉ đỡ mấy bước nghĩ trả xong ân tình cho ?"
Anh ngửa , đôi mắt hẹp dài híp : "Tân Nguyệt, cô cách lợi dụng tình cảnh của đấy nhỉ."
"Coi như trả ân tình đánh tiếng với dì , ?"
Tân Nguyệt cũng nở nụ , khóe môi nhếch lên. Sự kiên cường toát từ cô càng hiện rõ hơn lúc , giống như một đoá hoa hồng dại mọc sa mạc, mọc đầy gai nhọn.
Trần Giang Dã yên lặng cô, ánh hoàng hôn rực đỏ bao trùm cả bầu trời phản chiếu trong đáy mắt , tựa như ngọn lửa bùng cháy lan khắp nơi. đồng tử của ngày càng tối trong ngọn lửa , như màn đêm nuốt chửng ánh lửa, khiến cho thể rõ ngọn lửa trong mắt cháy dữ dội đến mức nào.
Một lúc lâu , chọc đầu lưỡi một bên má. Sau đó, nhạt, với Tân Nguyệt: "Sau khi về nhà, giúp xử lý vết thương, coi như cô trả cho một ân tình."
Tân Nguyệt nhướng mày: "Anh đấy nhé."
" ."
"Được."
Tân Nguyệt xách túi đến gần , vươn tay phía : "Vươn cánh tay ."
Trần Giang Dã bàn tay trắng nõn thon dài mặt, giơ tay đặt lòng bàn tay cô, đó nắm chặt.
Anh giảm sức lực, đè tay Tân Nguyệt xuống, hàng lông mi cũng rung lên theo.
Tân Nguyệt tay đặt lên lòng bàn tay , Tân Nguyệt nhíu mày.
—— Cô là cánh tay, bàn tay.
Cô âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn kéo lên.
Cô Trần Giang Dã điếc cố ý, nếu là cố ý, nhưng lên lập tức buông tay .
Lần , cô để dựa nữa, mà là một tay đỡ cánh tay .
Từ đây về nhà còn vài trăm mét, lúc về đến nhà, tay Tân Nguyệt mỏi nhừ.
Về đến nhà, Tân Nguyệt hỏi : "Về nhà nhà ?"
"Nhà cô."
"Anh yên ở đây, lấy chìa khóa."
Tân Nguyệt buông tay , lắc bàn tay tê liệt, lấy chìa khóa trong túi mở cửa.
Vào trong nhà, Tân Nguyệt lấy cho Trần Giang Dã một cái ghế, để trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-29.html.]
"Anh đây một lúc, lấy oxy già."
"Ừ."
Không lâu , Tân Nguyệt cầm oxy già và băng gạc .
Khi cô , thấy Trần Giang Dã đang tựa lưng ghế, ngẩng đầu lên trời.
Cô cũng theo ánh mắt của , về phía bầu trời xa xăm, phía cuối tầm là hoàng hôn ẩn nửa những đám mây và ráng chiều màu hồng khói.
Tuyệt , như một bức tranh.
khi đưa mắt xuống, Tân Nguyệt bỗng cảm thấy cảnh tượng mắt giống như một bức tranh hơn —
Khoảng sân nhỏ, chiếc ghế gỗ và thiếu niên lên bầu trời.
Tân Nguyệt tự cảm thấy lạnh lùng và nhạt nhẽo, nhưng luôn xúc động những hình ảnh vô cùng bình thường trong cuộc sống, ví dụ như một đoá cúc mới chớm nở trong núi, chim chóc đậu tảng đá bên sông, và ví dụ như. . . . . .
Ngay mắt.
Cảnh tượng lúc , con ở đây.
Có lẽ là tiếng bước chân của cô, đúng lúc Trần Giang Dã đầu .
Hai ánh mắt hẹn mà gặp.
Thình thịch, thịch…
Tân Nguyệt thấy trái tim lỡ một nhịp.
Cô đang biểu cảm gì ngay lúc , nhưng ánh mắt của Trần Giang Dã dường như cảm xúc gì, lẽ là vì đúng lúc , mặt trời vẫn lặn, ráng chiều đang nồng đậm, bộ hình ảnh và khí trở nên rực rỡ, ngay cả ánh mắt của cũng nóng lên.
Tân Nguyệt càng , tại cô thể rời mắt khỏi , mà Trần Giang Dã cũng lùi tránh .
Hai cứ như trong hai, ba giây, cho đến khi một tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Đứng ngẩn đó gì?"
Trần Giang Dã nghiêng đầu.
Tân Nguyệt vẫn hồn, nhưng bước chân vô thức bước về phía .
Cũng may còn cách vài bước nữa, Tân Nguyệt vẫn kịp điều chỉnh biểu cảm của .
Khi đến gần , cô bỗng nhớ quên kéo ghế tới, khi do dự một lúc, cô quyết định xổm ngay mặt Trần Giang Dã, đó ngửa đầu .
"Bắt đầu từ ?" Cô hỏi.
Trần Giang Dã chỉ trán của .
Tân Nguyệt vết thương lớn, loang lổ m.á.u trán , lòng cô căng thẳng, nhíu mày với : "Anh cố chịu một chút."
Trần Giang Dã lên tiếng, chỉ cô.
Hôm nay Tân Nguyệt đội mũ, chiếc mũ đó cô đội liên tục mấy ngày , sáng nay cô mới giặt nó.
Trần Giang Dã , hiện giờ đưa lưng về phía trời chiều, tia nắng vàng cam chiếu nghiêng lưng , chỉ một hai tia lọt qua, rơi xuống Tân Nguyệt.
Anh những tia sáng chuyển động mặt cô, đột nhiên nhớ đầu tiên Tân Nguyệt khử trùng cho .
Lúc đó cũng một hai tia nắng chiếu lên mặt cô, tình cờ nổi bật nốt ruồi giữa hai lông mày của cô.
Lần nắng chiều chiếu ấn đường của cô nữa, nhưng ánh mắt vẫn về phía nốt ruồi đó, nhớ tới câu :
"Mỗi một nốt ruồi đều đang với bạn ——
"Hãy hôn đây."