Cảm Nắng - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-10-19 22:17:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em thật sự chỉ đang tóc ."

Cô còn nhấn mạnh thêm một nữa.

"Được."

Trần Giang Dã lạnh: "Ngày mai ông đây nhuộm, để em cho ."

Tân Nguyệt: …

Trần Giang Dã vốn là thuộc phái hành động, , ngày hôm , thực sự nhuộm tóc.

Tân Nguyệt khuyên nổi .

mà, thể thừa nhận, nhuộm tóc xong trông vô cùng trai.

Trần Giang Dã với tóc đen như bước từ truyện tranh, giờ với mái tóc trắng càng giống như từ trong truyện tranh bước .

Tân Nguyệt bỗng cảm thấy may mắn vì khuyên .

Sau khi nhuộm tóc xong, câu đầu tiên Trần Giang Dã với cô là: "Nhìn , phép rời mắt khỏi ."

Tân Nguyệt: "Đang đây, rời mắt."

Nhìn biểu cảm mê mẩn của cô, Trần Giang Dã lẽ ngờ cô sẽ phản ứng như , ngây .

Một lúc , bật : "Thích lắm ?"

Tân Nguyệt thành thật gật đầu: "Thích."

Anh đưa tay nắm cằm cô, nâng lên: "Vậy lát nữa việc đó, em cũng đừng nhắm mắt, ."

Nói xong, cúi xuống, chóp mũi lướt nhẹ qua sườn mặt cô, thì thầm bên tai cô, giọng trầm thấp:

"Nhìn em như thế nào."

Tân Nguyệt lập tức đỏ bừng cả mặt.

A a a a a a!

Vẫn đang ở tiệm tóc đấy!

Như thể trả thù thành công, đó từ từ ngẩng đầu lên, vô cùng ph*ng đ*ng và đầy tự mãn.

*

Cái giá trả cho việc liếc đàn ông khác là Tân Nguyệt suýt thể xuống giường để học thứ Hai.

Ngược , nào đó đến công ty với tinh thần sảng khoái.

Trần Giang Dã vốn nổi bật, giờ càng nổi bật hơn với quả đầu trắng.

Khi nhuộm tóc trắng, cả công ty đều bùng nổ.

Không chỉ vì quá trai, mà còn vì quá bất ngờ, trông giống sẽ nhuộm tóc chút nào, và màu tóc càng cực kỳ tò mò về lý do nhuộm.

chẳng ai dám hỏi.

thử hỏi, nhưng chỉ cần một ánh của , ngay lập tức im thin thít.

Cuối cùng, họ chỉ còn cách xúi Cận Việt hỏi.

Cận Việt lười thuật , tìm một cơ hội hỏi thẳng mặt : "Sao tự nhiên nghĩ đến việc nhuộm tóc màu ?"

Trần Giang Dã liếc những xung quanh rõ ràng đang vểnh tai , mặt chút biểu cảm, thản nhiên : "Vì vị hôn thê của thích."

Toàn công ty một nữa nổ tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-234.html.]

Trong giờ nghỉ trưa, hầu hết tất cả đều bàn tán về chuyện :

"A a a, tổng giám đốc Trần của chúng đính hôn ."

"Lại thêm một siêu cấp trai kết hôn sớm."

"Đẹp trai thế , còn là thái tử của tập đoàn chúng , còn cưng chiều vợ nữa, cứu mạng, vợ chắc chắn là định mệnh của cuộc đời ."

"Muốn vợ trông như thế nào ghê, chắc là xinh lắm nhỉ."

Lúc đó, nữ chính trong câu chuyện đang đường đến căn tin.

khi nửa đường, một đàn ông mặc vest gọi cô :

"Cô Tân, phiền một chút."

Tân Nguyệt đầu , vẻ mặt nghi ngờ.

"Tổng giám đốc Trần của chúng gặp cô."

Tổng giám đốc Trần…

Biểu cảm của Tân Nguyệt khựng .

"Tổng giám đốc Trần chính là bố của vị hôn phu cô."

Không cần giải thích, cô cũng .

tưởng tượng ngày từ lâu, nhưng ngờ nó đến muộn hơn nhiều so với dự đoán.

"Ông ? Chiều nay còn tiết."

"Ở nhà hàng phía Đông trường của cô, sẽ tốn nhiều thời gian của cô ."

"Vậy thôi."

Vào giờ ăn trưa, việc di chuyển bằng xe trong trường gặp nhiều khó khăn, hai bộ đến khu phía Đông.

Trong trường nhiều nhà hàng sang trọng, chỉ một nhà hàng mới mở khá , chủ nhà hàng là một trai trẻ, nên nhà hàng thiết kế theo phong cách mà các cô gái thích chụp ảnh check-in.

Người đàn ông mặc vest dẫn cô đến phòng riêng ở trong cùng.

Khi mở cửa, Tân Nguyệt thấy một đàn ông trung niên cũng mặc vest đang trong phòng, giống như Trần Giang Dã , Trần An Lương vẻ ngoài cực kỳ ôn hòa, đeo một cặp kính gọng vàng, nhưng đôi mắt cặp kính ánh lên vài phần sắc bén.

Khi phòng, Tân Nguyệt cúi đầu chào ông , quá vô lễ nhưng cũng quá nhiệt tình, chỉ thản nhiên : "Cháu chào chú.”

"Ngồi ."

Trần An Lương giơ tay hiệu cho cô đối diện ông .

Chiếc ghế đặt ở cách phù hợp, Tân Nguyệt chỉnh váy và xuống.

Khi cô xuống, Trần An Lương mỉm ôn hòa: "Không cần căng thẳng, hôm nay chú đến đây để ngăn cấm mối quan hệ của cháu với tiểu Dã."

Tân Nguyệt cũng mỉm khách sáo: "Chú cũng cần lo lắng, cháu hề nghĩ như ."

“Tốt."

Trần An Lương nhẹ, đó : "Không chậm trễ thời gian cháu ăn cơm nữa, chú sẽ cố gắng ngắn gọn."

“Chú cứ ạ."

"Thật hôm nay chú đến đây ý gì khác, chỉ cảm thấy là bố của tiểu Dã, hai đứa đính hôn, mà chúng vẫn gặp mặt, thật sự thể nào nổi."

Nói xong, ông đẩy một túi quà tinh xảo về phía cô: "Đây là chút quà gặp mặt mà chú chuẩn , mong cháu nhận lấy."

Tân Nguyệt quá khách sáo, cô nhận lấy và gật đầu, : "Cảm ơn chú."

 

Loading...