Ánh nắng ban mai của tháng Chín ló những tầng mây, chiếu xuống bệ cửa sổ. Một chú chim sẻ đậu ở đó, một lúc thì vỗ cánh bay .
Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi thời gian ngủ nướng.
Trần Giang Dã thức dậy lúc bảy giờ.
Dường như từ khi đại học, đồng hồ sinh học của hai đảo ngược. Trước đây, Tân Nguyệt thường tự tỉnh dậy sáu giờ, nhưng bây giờ lẽ vì mệt mỏi và qua độ tuổi hai mươi, cô còn tràn đầy năng lượng như hồi cấp ba nữa, nên chỉ cần tiết học buổi sáng hoặc là cuối tuần, cô sẽ ngủ đến chín giờ. Còn Trần Giang Dã, hiện tại dù là cuối tuần trong tuần, đều dậy đúng bảy giờ mỗi ngày.
Dù tỉnh dậy, nhưng hôm nay cần lên lớp, nên rời giường ngay. Sau khi hôn nhẹ lên trán Tân Nguyệt, ôm cô lòng, đặt cằm lên mái tóc cô, cọ nhẹ một lát tiếp tục nhắm mắt.
Tân Nguyệt luôn tò mò, rõ ràng khi ngủ thường cử động lung tung, nhưng mỗi cuối tuần, khi cô mở mắt, cô vẫn luôn trong vòng tay của Trần Giang Dã, hôm nay cũng ngoại lệ. hôm nay, sự tò mò của cô đạt đến đỉnh điểm, cô quyết tâm tìm câu trả lời.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Trần Giang Dã đang nhắm mắt. Cô tưởng tỉnh nên chuẩn lén lút thoát khỏi vòng tay của , để xem lát nữa vô thức sát gần cô khi ngủ .
Tuy nhiên, cô hành động cẩn thận, nhưng cô rời khỏi vòng tay một chút kéo lòng.
"Đừng cử động."
Một giọng trầm thấp và từ tính vang lên đỉnh đầu, do mới tỉnh dậy nên mang chút buồn ngủ và lười biếng.
"Anh tỉnh ?"
Tân Nguyệt ngẩng đầu từ trong vòng tay để .
Trần Giang Dã chỉ mở mắt , nhắm .
"Chẳng lẽ con nó đang mớ với em?"
Tân Nguyệt cau mày: "Trần Giang Dã, thể đừng sáng sớm con nó con nó ?"
"Không thể."
Đây là thứ bao nhiêu ba từ đó.
Tân Nguyệt thở dài, tính cách bướng bỉnh của đại thiếu gia thật sự hề đổi.
Kể từ khi gặp , như , giờ yêu ba năm, vẫn đổi.
Có những lúc, Tân Nguyệt cảm thấy đổi nhiều vì cô, nhưng lúc cô cảm thấy chẳng đổi chút nào, vẫn là trai khiến cô say đắm suốt cả mùa hè năm .
Cô , hỏi : "Anh tỉnh từ lúc nào?"
"Khoảng bảy giờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-233.html.]
"Hôm nay là thứ bảy, dậy sớm ?"
Trần Giang Dã vẫn nhắm mắt, lười biếng đáp: "Ngày nào cũng dậy giờ ."
Ngày nào cũng , chẳng trách...
Cuối cùng Tân Nguyệt cũng hiểu tại chỉ cần là cuối tuần cô đều tỉnh trong vòng tay , hóa cuối tuần cũng dậy lúc bar giờ.
Bình thường trong tuần, dậy lúc bảy giờ, còn Tân Nguyệt thường đặt báo thức lúc bảy giờ mười phút. Khi đó, thường thì Trần Giang Dã ngoài, cho nên trong tuần, khi cô mở mắt , điều đầu tiên cô nhận luôn là nụ hôn để khi .
Mỗi sáng, hoặc là nụ hôn tạm biệt, hoặc là tỉnh dậy trong vòng tay , từ đó bất kể là mùa hè rực rỡ mùa đông lạnh giá, việc thức dậy đều trở thành một điều hạnh phúc.
Hai ôm trong chăn thêm một lúc mới dậy.
Thời tiết tháng Chín vẫn nóng kinh khủng, Tân Nguyệt ngoài chút nào. Hôm nay cô cần đến bệnh viện, Trần Giang Dã cũng việc gì, cả hai cùng ở nhà xem một bộ phim, đó Trần Giang Dã chơi game, Tân Nguyệt sách. Đến chiều tối, khi mặt trời lặn, hai mới ngoài dạo.
Gió chiều mùa hè vẫn oi bức, nhưng tay hai vẫn nắm chặt rời.
Bọn họ tới bờ hồ, nơi đó mát mẻ hơn.
Trên đường đến đó, hai sẽ ngang qua sân thể dục.
Mỗi tối cuối tuần, sân thể d.ụ.c đều ban nhạc trường tổ chức biểu diễn âm nhạc. Thỉnh thoảng, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã cũng ghé .
Bây giờ trời vẫn còn sớm, khi họ qua sân thể d.ụ.c thì tình cờ gặp một nhóm nam nữ mang theo nhạc cụ và thiết ngược chiều. Trong đó một trai với mái tóc nhuộm trắng nổi bật.
Nam sinh học y ít ai nhuộm tóc, và nhuộm trắng cả đầu thế , Tân Nguyệt thấy bao giờ, vì cô khỏi lâu hơn một chút.
Khi ngang qua nam sinh đó, cô còn đầu tiếp.
, cô đột nhiên nhận điều gì đó, trái tim giật thót, lập tức sang Trần Giang Dã bên cạnh.
Giây tiếp theo, ánh mắt cô va đôi mắt đen láy của .
Tiêu ...
"Thích kiểu đó ?"
Người nào đó nhếch môi , nhưng giọng lạnh lẽo.
Tân Nguyệt vô thức nuốt nước bọt, vẻ chột , mở miệng: "Em chỉ đang tóc thôi."
Dù thật, Tân Nguyệt lúng túng vì điều gì, nhưng đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm khiến cô chột .