Chỉ còn và bạn bè ngơ ngác.
"Giải tán , giải tán ."
Một trong đám đông .
Sau đó, lượt về.
"Chúng cũng thôi."
Trần Giang Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y Tân Nguyệt.
"Ừ."
Khi bọn họ rời khỏi bờ biển, phía vang lên một tiếng động như thứ gì đó đổ xuống. Tân Nguyệt địa điểm cầu hôn, thấy một giàn hoa gió lớn thổi ngã.
Nhìn giàn hoa thổi ngã và những bông hồng lung lay sắp rụng trong gió, Tân Nguyệt khỏi thở dài trong lòng.
Trên đường về, cô vẫn nghĩ về những bông hồng rơi vãi mặt đất , nhịn với Trần Giang Dã: "Trần Giang Dã, khi cầu hôn em, đừng lớn như thế nhé, quá lãng phí."
Câu khiến Trần Giang Dã phanh gấp.
Tân Nguyệt hoảng hốt: "Anh gì ?"
Trần Giang Dã nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh lùng: "Ý em là gì?"
"Em định từ chối lời cầu hôn của ?" Anh hỏi cô.
Tân Nguyệt trừng mắt : "Anh tin tưởng em đến ?"
Trần Giang Dã sửng sốt, hàng lông mày giãn một lúc nhíu chặt: "Vậy ý em là gì?"
Tân Nguyệt thở dài, : "Những bông hoa hồng nên vứt bỏ như thế, mỗi bông đều nên sinh trưởng trong đất, hoặc chăm sóc cẩn thận trong bình hoa, như mới đúng."
Nghe cô , Trần Giang Dã đột nhiên một tiếng.
"Sao ?"
Trần Giang Dã nâng cằm cô, khẽ : "Bác sĩ A Nguyệt quả là lòng nhân ái, ngay cả đối với hoa cũng đầy lòng từ bi."
Tân Nguyệt đang trêu chọc khen ngợi , chỉ bĩu môi, buồn bực : "Dù thì cũng đừng phô trương và lãng phí như thế."
"Phô trương một là đủ ."
Cô ngước mắt : "Anh cho em đấy."
Trần Giang Dã nheo đôi mắt hẹp dài , gì.
Kể từ khi bắt đầu hẹn hò với , Tân Nguyệt luôn thẳng thắn, kể cả việc cầu hôn cũng ngoại lệ. Cô thẳng với : "Em đám đông vây quanh, chỉ hai chúng , đơn giản và yên tĩnh là ."
Khi cô câu , Trần Giang Dã chỉ im lặng cô. Chờ cô xong, nghĩ đến điều gì, một tiếng.
"Anh gì ?" Tân Nguyệt hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-229.html.]
Lần : "Không gì."
Đối với như , gì, chắc chắn là điều gì đó.
"Nói nhanh !"
Trần Giang Dã , : "Nói sẽ thú vị."
Tân Nguyệt sững sờ, nhận , nghĩ xong cách cầu hôn cô ?
Cô hỏi , như , sẽ thú vị.
Dù cô đơn giản là , nhưng cô , đại thiếu gia Trần của cô chắc chắn sẽ chuẩn một màn cầu hôn lãng mạn khiến cô bất ngờ.
Từ ngày đó, cô bắt đầu mong đợi.
Vì nghĩ đến chuyện , cô đoán lẽ sẽ sớm thôi.
Tuy nhiên, cô đoán sai.
Cô đợi ngày qua ngày khác, tháng qua tháng khác, từ mùa đông đến mùa hè, vẫn cầu hôn cô.
Vì nghĩ đến việc cầu hôn, mỗi khi sẽ đưa cô đó, hoặc những ngày như 520*, cô sẽ ăn diện một chút, hồi tưởng khoảnh khắc cầu hôn mà cảm thấy tiếc nuối vì ăn mặc .
[*] Ngày 520: Ở Trung Quốc, ngày 20 tháng 5 là 520 và phát âm gần giống với cụm từ “wǒ ài nǐ” – 我爱你, tức là “ yêu bạn”. Vì , ngày 520 xem là dịp để bày tỏ tình cảm và thể hiện tình yêu của với khác.
Vào ngày mười một tháng bảy, Trần Giang Dã sẽ đưa cô ngoài ăn, đó là ngày họ gặp đầu, cũng là ngày kỷ niệm của họ. Theo thói quen, cô ăn diện xong xuôi ngoan ngoãn đợi ở nhà.
Hơn năm giờ chiều, cô nhận một cuộc gọi. Cô tưởng Trần Giang Dã gọi tới, nhưng hóa là nhân viên chuyển phát nhanh.
Cô nhận điện thoại.
"Cô Tân ? Có một kiện hàng chuyển phát nhanh cho cô, cô nhà ?"
"Có."
"Vậy sẽ mang đến cho chị."
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.
"Cô Tân, mời cô ký nhận đơn chuyển phát nhanh của ."
Nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho cô một chiếc hộp lớn cũng nhỏ, khá nặng.
Sau khi ký nhận, Tân Nguyệt nghi hoặc ôm chiếc hộp nhà. Gần đây, cô mua hàng online, và dòng gửi phiếu chuyển phát dường như vô tình cào xước.
Cô thực sự tò mò bên trong gì, đợi trong nhà lấy d.a.o rạch mà trực tiếp bóc một cách thô bạo.
Bên trong là một cuốn sách tinh xảo, giống như một album ảnh, bìa sách là một bông hồng trong suốt như pha lê.
Khi thấy bông hồng , Tân Nguyệt ngẩn .
Xung quanh yên tĩnh, bây giờ trường đang trong kỳ nghỉ, ít trường trong thời gian như cô. Khi nghỉ học, tiểu khu gần như ai. Lúc cả thế giới dường như chỉ còn tiếng nhịp tim của cô, từng nhịp, từng nhịp, dữ dội và nhanh hơn