“Sao thế?" Tân Nguyệt nhận thấy điều gì đó đúng.
"Không gì."
Trần Giang Dã nhanh chóng nhặt con gấu lên và ngoài.
Trong phòng chỉ còn Tân Nguyệt, nhưng bên ngoài vệ sĩ mà mời đến.
Ban đầu, khi cho vệ sĩ đến canh chừng, Tân Nguyệt còn bảo khoa trương, nhưng hiện tại xem khoa trương chút nào.
Con gấu đó vấn đề.
Vừa mới để ý, bó hoa trông hề rẻ, và ở mức giá , dù là bao bì trang trí đều chú trọng đến sự hài hòa tinh tế. Thế nhưng con gấu rõ ràng phù hợp với bó hoa, là do ai đó cố tình đặt .
Khi nhặt con gấu lên và bóp mạnh phần đầu, phát hiện bên trong một thiết cứng.
Anh đến gần thùng rác, vứt bó hoa hồng , cầm con gấu lên, móc mắt nó kéo mạnh.
Một chùm dây điện và một bảng mạch nhỏ kéo , dây điện kết nối với một camera lỗ kim.
Nhìn những thứ , ánh mắt của Trần Giang Dã đột ngột trở nên lạnh lẽo và đáng sợ.
lúc , điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Trần Giang Dã cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, lập tức lấy điện thoại , màn hình hiển thị một dãy lạ, nhưng đó là ai.
Nhìn dãy đó, ánh mắt của chỉ lạnh lùng, mà còn tàn nhẫn như g.i.ế.c .
Anh dùng bàn tay nổi đầy gân xanh ấn nút trả lời.
Đầu dây bên lập tức truyền đến một giọng trong trẻo, như của một bé đến tuổi dậy thì: "Không hổ là trai, nhanh như phát hiện ."
"Trần Dụ Châu."
Trần Giang Dã gọi tên : "Tao thấy mày thực sự sống nữa."
"Anh, đến mức đó chứ."
Trần Dụ Châu ở đầu bên điện thoại mỉm : "Em chỉ chị dâu thôi mà."
Giọng vẻ vô tội, như thể thật sự chỉ một chút, nếu thêm câu tiếp theo:
"Chị thật , giống như con mèo của ."
Trần Giang Dã chấn động mạnh.
Anh thấy một tầng ý nghĩa khác trong câu của . Rõ ràng đang :
thể g.i.ế.c con mèo của , cũng thể g.i.ế.c chị .
Đây là sự suy diễn quá mức của .
Một kẻ nhân cách phản xã hội, từ bé bắt đầu hành hạ và g.i.ế.c hại động vật, vì mắc bệnh tim mà càng thêm căm ghét thế giới , thì việc g.i.ế.c chẳng gì là lạ.
"Mày thực sự c.h.ế.t."
Anh câu với giọng điệu bình tĩnh đến rợn , như chắc chắn sẽ g**t ch*t nên mới bình tĩnh như .
Bên bật , nụ chứa đựng sự méo mó b*nh h**n.
"Anh , giọng như g.i.ế.c em ?"
Trần Giang Dã gì, tay cầm điện thoại càng lúc càng siết chặt, gân xanh mu bàn tay nổi lên như rễ cây thắt nút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-225.html.]
Trần Dụ Châu coi như ngầm thừa nhận, nhẹ nhàng “Oa” một tiếng: "Anh thực sự g.i.ế.c em ."
Sau đó, tiếng vang lên trong điện thoại.
"Vậy đến đây , ."
Trần Dụ Châu cất giọng như lời thì thầm của quỷ: "Đến g.i.ế.c em ."
Lần , Trần Giang Dã cũng nhếch miệng, để lộ răng nanh, :
“Mày chờ đấy."
Anh cúp máy, vứt thiết camera thùng rác, trở phòng bệnh.
"Sao lâu ?"
Tân Nguyệt thấy mãi mới , cô hỏi .
"Anh mới nhận một cuộc điện thoại."
Anh đến bên cô, : "Anh chút việc gấp, về Thượng Hải một chuyến."
"Ồ..."
"Chờ về."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Sau đó, xoay rời khỏi phòng bệnh, thẳng đến bãi đậu xe.
Tân Hải cách Thượng Hải xa, lái xe chỉ mất bốn tiếng.
Anh đạp ga hết cỡ, rút ngắn thời gian xuống còn một phần tư.
Trên đường, gọi điện cho Trần An Lương, hẹn gặp ông tại văn phòng chủ tịch của tổng công ty.
Tất nhiên, thể thực sự g.i.ế.c Trần Dụ Châu, khi gặp Tân Nguyệt thì thể, nhưng bây giờ thì thể.
Anh sẽ để Trần Dụ Châu c.h.ế.t, nhưng sẽ khiến sống bằng c.h.ế.t.
Vào những lúc thế , việc sử dụng Trần An Lương thật sự thuận tay.
Vừa văn phòng Trần An Lương, một lời, trực tiếp ném điện thoại qua.
Điện thoại của cài đặt chức năng tự động ghi âm cuộc gọi.
Sau khi Trần An Lương xong bản ghi âm, Trần Giang Dã lạnh một tiếng, : "Con trai ông g.i.ế.c mèo của còn đủ, giờ nhắm Tân Nguyệt."
Trần An Lương như gì, im lặng.
" cho ông ."
Trần Giang Dã nhảm với ông : "Nếu Tân Nguyệt gặp chuyện may, sẽ điên lên đấy."
" đùa với ông ."
Trần Giang Dã quả quyết với ông : " mà thật sự điên lên thì đến lúc đó Hằng Viễn , ai con nó tiếp quản thì mà tiếp quản."
Hằng Viễn là con át chủ bài của , là con bài nắm phần thắng tuyệt đối, cũng là tử huyệt của Trần An Lương.
Quả nhiên, khi nhắc đến Hằng Viễn, đôi mắt vốn dĩ chút gợn sóng nào của Trần An Lương đột nhiên trầm xuống.
Ông im lặng vài giây, hỏi: "Con thế nào?"