Giọng của Tân Long cũng kiềm chế mà run rẩy: "Con bé nếu cháu mặt, cháu nhất định sẽ bảo vệ con bé."
Trần Giang Dã cảm thấy thật vô dụng, bảo vệ Tân Nguyệt còn an ủi ngược .
Anh nặng nề nhắm mắt , khi chịu đựng thêm một cơn đau quặn thắt trong tim, nắm chặt điện thoại và : "Chú, cháu cúp máy đây, cháu sẽ bảo đến đón chú."
"Ừ, cháu cũng đừng nghĩ nhiều, đợi chú đến."
"Vâng."
Sau khi cúp máy với Tân Long, tìm của Nan Khải, gọi cho , nhờ chở Tân Long đến Thành Đô. Anh cũng sắp xếp đưa Tân Long lên máy bay và đón ông ở sân bay.
Làm xong việc , tắt điện thoại và trở phòng bệnh.
Tân Nguyệt vẫn nhắm mắt giường bệnh, khi nào mới tỉnh . Bàn tay tái nhợt vì mất nhiều m.á.u đặt ở mép giường, kim tiêm đ.â.m tay để truyền dịch mạch máu.
Trần Giang Dã đưa tay , như sưởi ấm bàn tay luôn lạnh lẽo mỗi khi đông đến của cô. khi thấy tay đầy máu, động tác khựng giữa trung, tiến thêm nữa.
Máu tay là m.á.u của cô, bẩn, nhưng để m.á.u bám lên cô nữa.
Anh rút tay , từ từ xuống chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ Tân Nguyệt.
Anh nữa, khuôn mặt vẫn còn loang lổ vết nước mắt xen lẫn với vết máu, khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt u ám, khiến trông suy sụp hơn bao giờ hết.
Có lẽ chỉ khi cô gái giường tỉnh dậy và mỉm với , đôi mắt đen tối như màn đêm của mới chút tia sáng.
Anh cứ thế giường, canh giữ cô suốt một đêm, chợp mắt, cũng chẳng đổi tư thế.
Bây giờ thời tiết lạnh lắm, nhưng bất động suốt một đêm, cho dù là đầu thu cũng sẽ lạnh đến cứng . Hơn nữa, mùa đông, luôn mặc mỏng manh, nhưng dường như cảm thấy lạnh, cũng cảm thấy buồn ngủ một đêm thức trắng, vẫn chăm chú Tân Nguyệt, chờ cô tỉnh .
So với Tân Nguyệt mất m.á.u quá nhiều, hiện giờ trông còn nhợt nhạt hơn. Hốc mắt sâu hoắm, bộ hốc mắt đều đỏ bừng, nhãn cầu giăng đầy tơ máu, khuôn mặt lộ vẻ hốc hác của một bệnh nặng, nhưng ánh mắt mạnh mẽ, toát lên sự cố chấp gần như ngoan cố, như thể chỉ cần Tân Nguyệt mở mắt một ngày, sẽ nhắm mắt một ngày.
Khi Tân Long chạy tới, thấy Trần Giang Dã trong trạng thái . Ông cần hỏi gì, bởi ai cũng thể nhận đây cả đêm.
So với Tân Nguyệt đang giường bệnh, lúc Tân Long lo lắng cho Trần Giang Dã hơn. Trần Giang Dã thậm chí nhận ông , kể đến gương mặt đầy m.á.u rửa của .
Sau khi Tân Nguyệt một lúc, ông gọi Trần Giang Dã: "Tiểu Dã?"
Lúc Trần Giang Dã mới khẽ xoay cái cổ cứng ngắc của , khó khăn đầu về phía ông.
"Chú."
Giọng khàn như một khúc gỗ khô.
Lòng Tân Long nặng trĩu, ông mở miệng nhưng gì, cuối cùng chỉ im lặng xuống bên cạnh , cùng đợi Tân Nguyệt tỉnh .
Có lẽ Tân Nguyệt cũng thấy giọng khàn đặc của Trần Giang Dã, nên cô ép bản nhanh chóng tỉnh . Chỉ hai phút, cô mở mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-223.html.]
"Tân Nguyệt!"
Tân Long bật dậy ngay lập tức.
Trần Giang Dã cũng dậy, nhưng lên ngã xuống. Các khớp xương của quá cứng, chân cũng tê cứng còn cảm giác, bám ghế mới dậy .
Tân Nguyệt thấy sự khó khăn của , nỗi đau lòng lập tức dâng trào trong mắt.
"Chú gọi bác sĩ!"
Tân Long xong, lao khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn hai .
Họ thường như thế, nhiều khi chỉ một ánh cũng đủ cho ngàn lời .
Một giọt nước mắt bất ngờ trào từ đôi mắt dường như đến khô cạn.
Đôi mắt Tân Nguyệt cũng lập tức ướt nhòe, cô nuốt nước bọt để cổ họng bớt khô rát, đó tươi: "Trần Giang Dã, đừng , em tỉnh ?"
"Đừng chuyện."
Giọng của cả hai đều khàn.
Anh bảo cô đừng chuyện, nhưng cô , cố nén cơn đau đang dâng lên theo từng nhịp thở, :
"Trần Giang Dã, ngủ một lát , em đau lắm, đừng để em đau lòng thêm nữa."
Vẻ mặt của Trần Giang Dã cứng đờ, khóe mắt đột nhiên đỏ hơn.
"Nhé?"
Tân Nguyệt thúc giục đồng ý.
"Được."
Anh gật đầu, kìm nén những giọt lệ còn sót trong mắt.
Anh thầm thề rằng đây sẽ là cuối cùng . Quãng đời còn , cả hai cùng mỉm .
Anh sẽ cho phép một t.a.i n.ạ.n như xảy nữa.
*
Mặc dù đồng ý với Tân Nguyệt, vẫn ngủ ngay. Anh gọi điện sắp xếp một hộ lý, định chờ hộ lý đến mới ngủ.
Trong thời gian , vì sự hiện diện của gia đình nên bác sĩ giải thích chi tiết về tình trạng của Tân Nguyệt. Vết thương nặng cũng nhẹ, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ảnh hưởng đến nội tạng, cần nhập viện ít nhất một tháng để theo dõi và điều trị.