Cảm Nắng - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-10-15 16:54:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện trường.

Ánh nắng trắng xóa và lạnh lẽo của mùa đông chiếu hành lang qua cửa sổ, để một vệt sáng mờ bức tường trắng.

Một co ro ở đó, như đang chịu đựng sự đau đớn thể chịu nổi. Trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt lấm tấm những giọt nước mắt, chẳng hề phù hợp với những đường nét sắc sảo của .

Anh dường như sẽ nức nở như thế.

Bản Trần Giang Dã cũng từng nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ như thế , như thể trút hết nước mắt suốt mười hai năm qua và phần còn của cuộc đời .

Tân Nguyệt đưa phòng phẫu thuật hơn nửa tiếng đồng hồ. Đối với , nửa tiếng đồng hồ dường như còn gian nan hơn cả một thế kỷ. Mỗi giây trôi qua như một cái đinh sắt đ.â.m sâu lồng n.g.ự.c , cơn đau dữ dội đến mức gần như thể thở nổi.

Cơn đau còn dữ dội hơn những cộng , nhiều lúc cảm thấy sắp chịu nổi nữa, nhưng kiên trì, nhất định kiên trì, vì Tân Nguyệt vẫn khỏi phòng phẫu thuật.

Sau khi trải qua vô quặn đau đến suýt ngất, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở , lập tức bật dậy khỏi mặt đất.

"Bác sĩ, cô thế nào ?!"

Một y tá trẻ bước , khi thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt và m.á.u me của , cô sững sờ một lúc, : "Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần theo dõi. Anh là bạn trai của cô ?"

"Phải."

"Xin hãy mau chóng liên lạc với trực hệ của cô đến bệnh viện."

Trái tim Trần Giang Dã đột ngột thắt , một lúc mới gật đầu.

Anh với Tân Long như thế nào...

Cơn đau trong lồng n.g.ự.c vẫn nguôi ngoai, nhưng lùi dựa tường mà chỉ đó chờ Tân Nguyệt đẩy khỏi phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy Tân Nguyệt đẩy ngoài, một giọt nước mắt chợt rơi xuống.

Mỗi ngày đều thể thấy cô nhắm mắt giường, nhưng đây nào cũng chắc chắn rằng cô sẽ mở mắt và mỉm với sáng hôm .

, khuôn mặt cô còn chút máu, tiều tụy như một mảnh sứ nhợt nhạt sắp vỡ.

Sáng mai, còn thể thấy cô mỉm với .

Lại một cơn đau như d.a.o cắt, ôm ngực, khó nhọc theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-222.html.]

Đến phòng bệnh, bác sĩ dặn dò một việc, y tá nhắc nhở nhanh chóng liên lạc với nhà bệnh nhân, rời cùng bác sĩ.

Về tình trạng của Tân Nguyệt, bác sĩ giải thích nhiều, chỉ khả năng cao nguy hiểm đến tính mạng, điều khiến yên tâm lo lắng.

Dù tâm trạng Trần Giang Dã vẫn khó định nhưng còn giữ khả năng suy nghĩ. Trên đường đến đây, cũng luôn cố gắng ép bình tĩnh .

Đây là phòng bệnh bình thường, bệnh viện trường cũng ý định chuyển viện cho Tân Nguyệt, nên chắc chắn bệnh tình nghiêm trọng, bệnh viện trường tuyệt đối thể coi mạng sống của sinh viên trường như trò đùa.

Nghĩ đến đây, lấy hết can đảm gọi điện cho Tân Long, nhưng khi bấm của Tân Long ở ngoài phòng bệnh, vẫn hít thở sâu vài , và khi bấm phím gọi, tay còn run rẩy.

"Alo?"

Giọng của Tân Long vang lên từ đầu dây bên .

Trần Giang Dã mở miệng , nhưng cổ họng nhất thời phát âm thanh.

"Tiểu Dã?"

Trần Giang Dã nuốt khan, với giọng khàn khàn: "Chú."

Tân Long giọng của , cảm thấy gì đó , giọng điệu đột nhiên trở nên căng thẳng: "Có chuyện gì ?!"

"Tân Nguyệt, cô gặp chút chuyện."

Để khiến ông lo lắng, Trần Giang Dã cố gắng hết câu câu trong một : "Bây giờ cô đang ở bệnh viện trường, khỏi phòng phẫu thuật và chuyển đến phòng bệnh thường. Bác sĩ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chú vẫn nên đến một chuyến thì hơn.”

Đầu dây bên im lặng một lúc, chỉ : "Chú sẽ đến ngay."

Dù giọng của ông lộ nhiều hoảng loạn, nhưng Trần Giang Dã ông chắc chắn đang lo lắng: "Cháu chú sốt ruột, nên chú ở nhà đợi một lúc, cháu sẽ cho đến đón chú. Cháu chú xảy chuyện gì."

Đầu bên im lặng thêm hai giây : "Được."

Trần Giang Dã cúp máy, nắm chặt điện thoại, nuốt khan mấy : "Chú, cháu xin , cháu bảo vệ cho Tân Nguyệt. Cháu xin ..."

Giọng trầm xuống, khàn đến mức gần như , nhưng vẫn liên tục lặp lời xin , ánh mắt đau đớn Tân Nguyệt giường bệnh.

"Mặc dù chú chuyện gì xảy , nhưng chú lúc con bé gặp chuyện, cháu chắc chắn mặt ở đó, vì cháu cần tự trách , chú sẽ trách cháu, Tân Nguyệt cũng sẽ ."

 

Loading...