Nói xong, khẽ ngậm vành tai cô.
"!"
Tân Nguyệt mở to mắt hết cỡ.
Anh dừng ở đó lâu, hôn từ vành tai, mắt, mặt, đến môi, tiếp tục xuống ...
"Trần Giang Dã, đừng... "
Cô thể trọn vẹn một câu, rõ ràng cô ngăn , nhưng lời đứt đoạn ngay chỗ khiến dễ dàng nảy sinh h*m m**n nhất.
Do đó, điều chào đón cô chính là nụ hôn sâu và nặng nề hơn.
Tân Nguyệt nên lời, cả mềm nhũn như sợi bún, chỉ thể phát những âm thanh như thể đang .
Đêm nay, Trần Giang Dã dịu dàng hơn nhiều, nhưng quá quen thuộc với cơ thể cô, cần dùng nhiều sức cũng thể đưa cô l*n đ*nh nhiều , hôn cô khi cô thể kiểm soát âm thanh của .
...
Ngày hôm , Trần Giang Dã rời lúc năm giờ sáng.
Hơn tám giờ, Tân Long mới thức dậy. Sau khi dậy, ông nhận thấy điều gì bất thường, chỉ khi ăn sáng mới chú ý tới khuôn mặt mệt mỏi của Tân Nguyệt.
"Tối qua con ngủ ngon ?"
"Vâng, con lạ giường."
Tân Nguyệt cố gắng kiểm soát nhịp tim, giả vờ trông thật bình tĩnh để dối.
Tân Long nghi ngờ lời cô , chỉ cảm thấy Trần Giang Dã bên cạnh khả nghi, nhưng ông cũng hỏi thêm.
Ăn xong, bọn họ xuất phát đến Đại học Y Tân Hải.
Ngôi trường lớn, bọn họ dạo cả ngày trong đó.
Suốt quãng đường, cả ba đều chậm, bởi vì Tân Nguyệt chậm, như thể in sâu từng tòa nhà, từng cái cây, thậm chí từng chiếc lá ở đây tâm trí.
Đây sẽ là nơi cô tiếp tục theo đuổi ước mơ của .
Sau khi tham quan từng ngóc ngách trong trường, Tân Long cảm thán:
"Trường chỗ nào cũng , điều ký túc xá nữ cách xa tòa giảng dạy quá, con bộ mất hai, ba chục phút mới tới ."
Tân Nguyệt sửng sốt.
Ách... Ký túc xá nữ đúng là xa thật, nhưng cô chỉ mất đến mười phút là thể đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-220.html.]
Trần Giang Dã chọn xong nhà khi điểm thi công bố, còn bảo cô chọn kiểu thích, trang trí ngôi nhà theo sở thích của cô.
Ban đầu cô sống chung với , đêm nào cũng ngủ cùng thì cô sẽ c.h.ế.t mất.
Tuy nhiên, nếu sống chung, bọn họ sẽ ít thời gian ở bên .
Tân Nguyệt hiểu rõ, để thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ khoa mắt, thể phẫu thuật lỗ hoàng điểm do chấn thương, cô cần nỗ lực như thế nào. Vì , trong năm đầu đại học, khi mà nhiều giải phóng bản khỏi việc học tập căng thẳng để tìm những sở thích và thú vui mới, giao lưu, tham gia câu lạc bộ, hoặc tham gia hội sinh viên, cô bắt đầu ngâm trong thư viện hàng ngày, hoặc đến bệnh viện quyền Hằng Viễn để quan sát và học hỏi.
Không chỉ cô bận rộn, Trần Giang Dã cũng bận.
Sức khỏe của Trần An Lương ngày càng kém , ông Trần Giang Dã trở thành nối nghiệp, thể tiếp quản Hằng Viễn càng sớm càng , nên ngay từ năm đầu đại học, ông để công ty con của Hằng Viễn ở Tân Hải để theo dõi các dự án.
Đôi khi, Tân Nguyệt ngủ say, mới về.
Trần Giang Dã đến mức mất trí như , khi cô ngủ, sẽ đ.á.n.h thức cô nữa, chỉ lặng lẽ tắm rửa xong ôm cô ngủ.
Vì , Tân Nguyệt vẫn thể chịu những đòi hỏi của .
Dù bận rộn nhưng thỉnh thoảng họ vẫn xem phim, dùng bữa như những đôi tình nhân trẻ bình thường.
Vào ngày lập đông, Trần Giang Dã hẹn với Tân Nguyệt. Anh sẽ đưa cô xem phim khi xử lý xong việc công ty.
Vì hôm nay là cuối tuần, Tân Nguyệt tiết, nên cô đến thư viện đợi Trần Giang Dã.
Xe thể chạy đến thư viện, khi Trần Giang Dã đến bãi đậu xe gần đó, nhắn tin cho cô, bảo cô chuẩn thu dọn đồ đạc.
Bình thường chỉ gửi tin nhắn cho cô khi đến cửa thư viện, nhưng hôm nay trễ hơn nửa tiếng, sắp kịp xem phim .
Hôm nay Tân Nguyệt gì nhiều để thu dọn, cô chỉ cất sách mượn túi về phía bãi đậu xe. Khi khỏi thư viện, cô còn chạy nhanh hơn.
Mặc dù mỗi ngày bọn họ đều gặp , nhưng mỗi gặp , cô vẫn luôn chạy.
, cô chạy vài bước dừng .
Trước cửa thư viện, cô thấy một gương mặt xa lạ mà quen thuộc, phần giống với khuôn mặt của mà cô sẽ bao giờ quên trong ký ức.
"Tân Nguyệt."
Người đó gọi chính xác tên cô.
Sau đó, khẽ tự giễu: "Không quên Thịnh Hàng đấy chứ?"
Như sợ cô quên thật, còn cố ý nhắc tên của .
Thịnh Hàng.