“Cậu từ bỏ sự tự do để yêu .”
“ cần cảm thấy gánh nặng, vì …”
“Không , tự do chẳng ý nghĩa gì.”
Nghe những lời như , nước mắt của Tân Nguyệt gần như rơi xuống ngay lập tức.
Thậm chí cô còn chớp mắt.
"Đừng ."
Kiều Ngữ lau nước mắt cho cô, nhưng sợ Trần Giang Dã ở xa thấy, tay nâng lên hạ xuống, bất lực : "Lát nữa Trần Giang Dã bảo bắt nạt đấy."
Tân Nguyệt nghẹn ngào một chút, tự giác nghiêng đầu về phía Trần Giang Dã thấy để lau nước mắt.
Cô cũng , nhưng thể kìm nén .
Trước khi gặp Trần Giang Dã, cô nhiều năm , giờ đây trở nên mít ướt.
thực , dù là đây hiện tại, cô luôn dễ cảm động, chẳng qua đây ai khiến cô cảm động, còn Trần Giang Dã thì mang đến cho cô quá nhiều điều cảm động.
" cảm động."
Kiều Ngữ nghiêng đầu cô, như một chị gái dỗ dành đứa bé đang , ánh mắt dịu dàng, cô khẽ , : "Nếu cảm động thì hãy ở bên , đừng bao giờ chia xa, hai xứng đôi."
Tân Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu cô , một giọt nước mắt vương mi vặn rơi xuống, đôi mắt mở to còn đầy ánh nước, hốc mắt đỏ hồng, đến mức khó tin.
"Khóc mà còn như ."
Kiều Ngữ khỏi cảm thán.
Câu khiến hàng mi ướt đẫm của Tân Nguyệt run lên, khiến cô trông càng đáng yêu hơn.
Giống như đầu tiên bọn họ gặp mặt, Kiều Ngữ ngỡ ngác vẻ của cô mà hít một sâu, khi chầm chậm thở , cô đột nhiên mỉm . Nụ chút tinh quái, cô đang nghĩ gì.
Tân Nguyệt ngơ ngác chớp chớp mắt.
Trong lúc Tân Nguyệt chớp mắt, Kiều Ngữ đến gần cô, nhếch miệng , hỏi nhỏ cô:
"Vậy thích giường ?"
Đồng tử của Tân Nguyệt lập tức co .
"Kiều Ngữ!" Tân Nguyệt hoảng hốt gọi tên cô .
Kiều Ngữ vẫn ngừng , hơn nữa còn xa, cô tiếp:
"Tối qua hình như thấy ."
"Á a a a!"
Tân Nguyệt chịu nổi, cả đỏ bừng lên như sắp phát điên. Cô quan tâm đến việc quen với Kiều Ngữ , vươn tay bịt miệng cô .
Kiều Ngữ nhanh chóng lăn qua bên ghế, cho cô bịt miệng, còn tiếp tục :
"Cậu to đến mức nào ? Khách sạn chúng ở cách âm mà vẫn thể thấy đấy."
"Kiều Ngữ!!!"
Tân Nguyệt thực sự sắp điên đến nơi, lao tới đuổi theo Kiều Ngữ, bịt miệng cô cho bằng .
Kiều Ngữ thực sự thấy tiếng của cô.
Tối qua, Trần Giang Dã hứa chỉ một , và thực sự chỉ một . chính vì chỉ một nên như trút hết h*m m**n trong một đó, dù cô cầu xin thế nào cũng dừng , cô thật sự thể kìm nén mà bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-216.html.]
Tân Nguyệt chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tối qua là c.h.ế.t quách cho , huống chi còn Kiều Ngữ thấy! Cô còn nữa chứ!
A a a a a a!!!
Tân Nguyệt thực sự phát điên, đuổi theo Kiều Ngữ.
Tân Nguyệt là nữ sinh chạy nhanh nhất ở trường, nhưng Kiều Ngữ là vận động viên chạy cự li ngắn cấp quốc gia, cô đuổi kịp.
Vì , hai đuổi chạy một quãng xa bãi biển.
Người tình bạn của các trai đến nhanh và thuần khiết, nhưng thực , tình bạn của các cô gái cũng đơn giản như .
"Hai họ thiết với như từ lúc nào thế?"
Từ Minh Húc ván lướt sóng gãi đầu.
" ."
Lưu Duệ cũng gãi đầu.
Ở bên cạnh đó, Trần Giang Dã và Phó Thời Việt gì, chỉ lặng lẽ họ từ xa, đồng thời mỉm .
Các cô gái vẫn đang đuổi bờ biển.
Sóng vỗ lên bãi cát, từng đợt một, như bao giờ ngừng nghỉ.
*
Tối hôm đó, vì chơi đùa thỏa thích, mấy bọn họ uống chút rượu ở một quán nhỏ ven biển.
Rượu là thứ mà khi vui thì uống, khi vui càng uống hăng hơn.
Bọn họ uống say sưa, Tân Nguyệt cũng mất hứng, uống cùng bọn họ hết ly đến ly khác.
Trần Giang Dã ngăn cản, cô uống say thì cõng cô về.
Tửu lượng của Tân Nguyệt thể so với những ngày ngày ngâm trong rượu, cô chỉ uống vài ly say.
Điều ngoài dự đoán của Tân Nguyệt. Cô nghĩ khi say, sẽ nôn thốc nôn tháo nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo giống như cái đêm Trần Giang Dã rời . đêm đó là trường hợp đặc biệt, trong những lúc bình thường thì ngược , cô đến mức nôn, nhưng đầu óc còn tỉnh táo.
Nếu đầu óc cô còn một chút tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ liên tục chui lòng Trần Giang Dã mặt , còn phát những tiếng ngâm khẽ như tiếng em bé.
Những còn đều lên tiếng:
"Cậu mau đưa cô về , tụi chịu nổi nữa ."
Nhân tiện nhắc thêm một câu:
"Hoặc là xong việc khi tụi , hoặc là nhỏ giọng chút."
Trần Giang Dã dễ hổ như Tân Nguyệt, mặt đỏ, tim đập nhanh, thậm chí còn , : “Vô nghĩa.”
"Nhanh lên! Nhanh lên!"
Cẩu độc Từ Minh Húc chịu nổi khi thấy như .
Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt dậy, nhưng khi kịp bế cô lên, cô tự quàng tay lên cổ , còn dụi đầu mặt , nũng :
"Trần Giang Dã, nóng quá, cởi giúp em..."
"Đệt!"
Từ Minh Húc lập tức nhảy dựng lên:"Ông đây con nó đào rau dại, đào hết lên!"