Tối hôm đó, khi nhận phòng khách sạn, cho dù đám Từ Minh Hú ở phòng bên cạnh, vẫn kiềm chế chút nào, cho cô mất kiểm soát, tiếng r*n r* vang vọng khắp phòng.
Cô bảo nhẹ thôi, chỉ : "Khách sạn cách âm."
Rồi tiếp tục.
Điều khiến Tân Nguyệt tức giận c.ắ.n .
Vấn đề ở đây là chuyện cách âm , hả??!
À thì... Không đơn giản chỉ là vấn đề cách âm.
Dù cách âm đến , cảm giác hổ vẫn bùng nổ a a a!
Tuy nhiên, Trần Giang Dã thực sự kiềm chế, ít nhất gây khó khăn cho cô khi xuống giường như đây. cô vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên dù đến bãi biển mà cô luôn ao ước từ nhỏ, cô cũng chẳng động đậy chút nào.
Khi Trần Giang Dã và những khác chơi các trò chơi biển, Tân Nguyệt chỉ mái che bãi cát, cảm nhận gió biển và bọn họ tự do đuổi biển cũng .
Kiều Ngữ cũng giống cô, chơi cùng bọn họ, chiếc ghế dài bên cạnh cô.
Khi thấy Từ Minh Húc lướt sóng một mét ngã thẳng xuống biển, hai cùng bật , đồng thời cũng thấy tiếng của . Sau đó, họ ăn ý mà cùng đầu , mỉm .
“Cậu thật sự xinh .”
Giọng Kiều Ngữ nhẹ: “Cười lên thì càng hơn, nhớ nhiều hơn nhé.”
Tân Nguyệt ngẩn , đó lên: “Cậu lên cũng , hy vọng thể thấy nhiều hơn.”
Khóe miệng Kiều Ngữ lập tức cong lên.
Không Tân Nguyệt đang những lời khách sáo, nụ của cô thực sự , một vẻ sắc sảo.
Người thường con gái thích ngắm gái hơn, câu quả sai. Tân Nguyệt rời mắt, nhưng cứ chằm chằm như thế cũng , nên cô tìm một chủ đề để trò chuyện với Kiều Ngữ:
“Sao lướt sóng? Vừa nãy bọn họ là cao thủ lướt sóng mà.”
“Vì chuyện với hơn.”
Tân Nguyệt ngạc nhiên, cô nghĩ chuyện duy nhất mà Kiều Ngữ cần riêng với cô chỉ thể là chuyện liên quan đến Trần Giang Dã.
Kiều Ngữ , đối diện với cô, : “Có một vài chuyện Trần Giang Dã sẽ với , nhưng nghĩ nên .”
Đồng tử của Tân Nguyệt run lên.
Quả nhiên...
Cô căng thẳng, nhưng câu tiếp theo của Kiều Ngữ ngoài dự đoán của cô.
“Cậu thực sự yêu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-215.html.]
Khi Kiều Ngữ bình tĩnh câu , Tân Nguyệt cảm thấy một làn sóng dữ dội đột ngột dâng lên trong lòng. Mặc dù Kiều Ngữ lý do, chỉ cần sáu chữ cũng đủ khiến cô rơi nước mắt.
“Cậu kể với về tình hình gia đình ?” Kiều Ngữ hỏi.
Tân Nguyệt gật đầu.
“Vậy chắc là , hận bố .”
“ .” Giọng cô nghẹn .
“Trước đây, với , thừa kế gia sản của gia đình . Thực đây từng với bọn rằng tuyệt đối sẽ kế thừa, nhưng cảm thấy chuyện tương lai khó mà nên mới với .”
“Còn lý do thừa kế…”
Kiều Ngữ như đột nhiên bắt đầu từ , nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới : “Bố của là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Khi ông mới tiếp quản Hằng Viễn, tập đoàn còn lọt top 500 cả nước, nhưng bây giờ trong top 10, chỉ trong vòng mười hai năm ngắn ngủi. Quy mô của Hằng Viễn hiện tại đ.á.n.h đổi bằng nửa cuộc đời của ông , nên ông thể nào dễ dàng giao Hằng Viễn cho khác, cho dù ông thích Trần Giang Dã đến , nhưng ít Trần Giang Dã cũng quan hệ huyết thống với ông . Thế nhưng, Trần Giang Dã hận ông , thứ ông càng quan tâm, Trần Giang Dã càng để ông toại nguyện.”
Nói đến đây, Kiều Ngữ hít một thật sâu: “Trần Giang Dã từng với bọn .”
“Cậu , để bố tận mắt thấy Hằng Viễn từng chút một rơi tay khác, để ông đoạn tử tuyệt tôn, chắp tay tặng cả gia tài bạc triệu cho ngoài, để ông c.h.ế.t nhắm mắt, c.h.ế.t cam lòng.”
Tân Nguyệt cảm giác của khi những lời là gì, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn , nuốt cũng khó khăn, viền mắt cũng nóng lên, cô mơ hồ thể đoán những lời tiếp theo của Kiều Ngữ.
“ mà…”
Giọng điệu gay gắt của Kiều Ngữ dịu xuống, ánh mắt Tân Nguyệt cũng trở nên dịu dàng hơn trong chốc lát, đó cô nhẹ nhàng : “Cậu gặp , và ở bên mãi mãi.”
“Chỉ cần như thôi, điểm yếu. Nếu vẫn tiếp tục như , bố nhất định sẽ từ thủ đoạn mà hủy hoại .”
Nghe cô , dù Tân Nguyệt gần như đoán điều , nhưng cô vẫn ngẩn , con ngươi run lên.
Cô nghĩ, như ...
Thì Trần Giang Dã thỏa hiệp vì cô ?
Kiều Ngữ nhanh chóng cho cô câu trả lời: “Cậu vì mà từ bỏ suy nghĩ kiên định ban đầu, đồng ý với bố , sẽ tiếp quản Hằng Viễn.”
Kiều Ngữ tiếp tục : “Tân Nguyệt, , đối với , đây chỉ đơn giản là buông bỏ thù hận.”
“Hằng Viễn liên quan đến kế sinh nhai của hàng vạn nhân viên, đó là một gánh nặng và áp lực lớn đến nhường nào?”
Kiều Ngữ cau mày, thở dài : “Cậu vốn là một tự do.”
“Cậu từ bỏ sự tự do để yêu .”
Nói xong, Kiều Ngữ bất chợt khẽ: “ cần cảm thấy gánh nặng, vì …”
“Không , tự do chẳng ý nghĩa gì.”