Bữa tiệc tri ân thầy cô kết thúc, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã còn lý do gì để tiếp tục ở huyện Bồ nữa, Trần Giang Dã lái xe đưa Tân Nguyệt về.
Xe khỏi huyện Bồ, Tân Nguyệt ngủ .
Tối qua Trần Giang Dã giày vò cô ít, dù về nhà cũng thể bừa nữa. Suốt đêm, đòi hỏi cô bao nhiêu , khiến cô mệt rã rời.
Trần Giang Dã lái xe thỉnh thoảng liếc cô. Anh lái chậm để cô nghỉ ngơi thêm một chút.
Hai xuất phát lúc một giờ chiều, đến làng Hoàng Nhai đúng năm giờ.
Trần Giang Dã dừng xe trong sân nhà thím Vương, tay nhéo mặt Tân Nguyệt và lắc nhẹ.
Tân Nguyệt lay tỉnh, mơ màng mở mắt.
"Đến ?"
Vì mới tỉnh dậy, giọng Tân Nguyệt khàn, như trẻ con đang ngái ngủ.
Ánh mắt của Trần Giang Dã trầm xuống, lướt qua phía , nghiêng hôn cô một cái thật mạnh trong tư thế vẫn nhéo mặt cô.
Tân Nguyệt lập tức tỉnh táo, vội vàng đẩy , trừng mắt : "Anh c.h.ế.t !"
"Chỉ hôn một cái thôi mà, em phản ứng mạnh thế gì?"
Tân Nguyệt hoảng hốt ngoài cửa sổ, định thì Trần Giang Dã lên tiếng .
“Có ai .”
Dù ai, nhưng Tân Nguyệt vẫn tức giận trừng mắt Trần Giang Dã.
"Về thì ít động tay động chân ." Cô cảnh cáo .
Trần Giang Dã nở nụ : "Không chỉ động miệng thôi ?"
Tân Nguyệt nghiến răng: "Trần Giang Dã, em thấy thật sự c.h.ế.t!"
Trần Giang Dã: "Không c.h.ế.t, là em c.h.ế.t."
Tân Nguyệt: "???"
"Muốn nghẹn c.h.ế.t ."
Tân Nguyệt: "..."
Cô lười nhiều lời với , chỉ lườm một cái xuống xe.
"Mở cốp xe." Cô phía , buồn bực hét lên.
Trần Giang Dã mở cốp xe cho cô, bản cũng xuống xe.
Tân Nguyệt nhiều hành lý, chỉ một vali và hai túi đựng chăn. Cô nhấc vali xuống, đang định lấy chăn thì vali Trần Giang Dã kéo qua, còn cầm luôn hai túi đựng chăn.
"Em lấy hoa." Anh .
Lúc Tân Nguyệt mới nhớ bó hoa tặng cô còn để ở ghế . Cô do dự một lúc mới buông tay khỏi tay kéo vali, lấy bó hoa ở ghế nhà cùng Trần Giang Dã.
Lúc , Tân Long đang mái hiên bóc đậu. Tân Nguyệt , ông thấy bó hoa tay cô.
“Bố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-213.html.]
Tân Nguyệt gọi ông một tiếng định chạy nhanh trong nhà, kết quả Tân Long gọi .
"Đợi ."
Tân Long quăng vỏ đậu xuống đất, bó hoa trong tay cô, liếc khuôn mặt phiếm hồng của cô, cuối cùng về phía Trần Giang Dã đang theo .
"Bó hoa ý nghĩa gì?" Ông hỏi Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã nghiêm túc bịa chuyện: "Chúc cô nghiệp vui vẻ ạ."
Tân Long bốc một nắm vỏ đậu, như chuẩn ném : "Coi chú là thằng ngốc ?"
Trần Giang Dã chút e dè: "Chú rõ ý nghĩa còn hỏi cháu?"
"Thằng nhóc !" Tân Long tức giận nghiến răng.
Trần Giang Dã vẫn thản nhiên .
Tân Long liếc Tân Nguyệt, mặc dù vẻ mặt còn giận dữ, nhưng thực trong lòng ông nhanh chóng chấp nhận sự thật , cuối cùng chỉ hừ một tiếng Trần Giang Dã, tức giận sai bảo:
"Cháu! Lại đây! Bóc đậu cho chú! Để con bé tự xách đồ !"
Từng câu từng chữ gần như nghiến từ kẽ răng, điều cho thấy ông đang tức giận.
Tân Nguyệt cũng gì, lấy túi chăn từ tay Trần Giang Dã, vác lên vai, tay kéo vali, bước nhanh nhà.
Trần Giang Dã từ tốn đến bên cạnh Tân Long, kéo ghế xuống, cầm một cây đậu, cách bóc vỏ đậu của của ông bắt chước theo.
Bóc vỏ đậu một lúc, thản nhiên mở miệng: "Chú, Tân Nguyệt trong , nếu chú gì thì nhanh ạ. Cô nhiều đồ, một lát nữa sẽ ngay thôi.
Tân Long bĩu môi, như đang thầm c.h.ử.i mấy câu, đó mới thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh với Trần Giang Dã: "Chú bây giờ mấy trẻ tuổi đều thoải mái."
Dù cũng là đàn ông với , cũng gì ngại, Tân Long thẳng: "Bây giờ ít ai quan hệ khi kết hôn. Chú quan tâm hai đứa quan hệ hôn nhân hôn nhân, cũng quản , nhưng thằng nhóc, cháu nhớ kỹ cho chú."
Ông chỉ tay Trần Giang Dã, hung dữ : "Nếu cháu Tân Nguyệt bầu khi cưới, cho dù con bé trở thành góa phụ, chú con nó cũng đ.á.n.h c.h.ế.t cháu!"
Nghe ông xong, Trần Giang Dã bật .
"Cháu cái gì?"
Tân Long lập tức nổi cáu: "Ông đây đùa với cháu !"
"Cháu , chú."
Anh vẫn , nhưng giọng điệu hề thiếu tôn trọng: "Chú yên tâm, cháu thiếu kiên nhẫn đến mức đó ."
Tân Long vẫn giữ vẻ mặt hung dữ: "Dù thì chú cũng đấy, cháu nhớ cho kỹ."
"Vâng."
Trần Giang Dã chỉ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, Tân Long giữ vẻ mặt nghiêm nghị nữa. Có lẽ đối phương càng bình thản, càng khiến cảm thấy việc đối với là chuyện dễ tuân thủ. Hơn nữa, từ tận đáy lòng, ông thật sự tin tưởng Trần Giang Dã, dù bọn họ cũng quen lâu .
với tư cách là một bố đơn , ông thật sự lo lắng. Buổi tối, khi Trần Giang Dã , ông ngập ngừng gọi Tân Nguyệt đang chuẩn về phòng khi rửa mặt xong.
“Có chuyện gì bố?” Tân Nguyệt hỏi ông.
Tân Long sờ mũi, mất tự nhiên. Ông : "Bố với con một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"