"Lớp chúng còn hai học sinh về nơi cư trú để thi."
Cô Trần Giang Dã và một nam sinh khác: "Hai em cố gắng về sớm, quen với môi trường, đừng để quen khí hậu."
Nghe Hà Tình , Tân Nguyệt ngạc nhiên, cô quên mất chuyện .
Sau khi tan học, Tân Nguyệt ăn một mà đợi Trần Giang Dã cùng, đó hỏi : "Khi nào về Thượng Hải?"
"Mùng bốn."
"Sao về mùng ba?"
Mùng ba nghỉ , nếu về mùng ba thì mất nửa ngày để về làng Hoàng Nhai, mất nửa ngày để xuống núi, phiền phức.
Trần Giang Dã cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt , giọng điệu thờ ơ: "Về sớm thì chắc chắn sẽ đám Từ Minh Húc kéo uống rượu, nó sắp thi đại học , uống rượu cái rắm."
"Vậy mùng ba chúng gì?"
Tân Nguyệt "chúng gì", chứ " gì".
Trần Giang Dã dừng một lúc, ngước mắt lên cô: "Em gì?"
Tân Nguyệt ngẩng đầu trời, hít một thật sâu, : "Ngủ nướng một giấc, đó lên núi dạo."
Trần Giang Dã cũng : "Được."
Đến ngày , theo kế hoạch, bọn họ chiếc giường ấm áp đến tận trưa mới dậy. Sau khi ăn xong, họ bắt đầu bộ lên núi, hai gần , vai thỉnh thoảng chạm .
Trên núi lộng gió, khi gió thổi qua, tóc của Tân Nguyệt cũng chạm vai của Trần Giang Dã. Tóc cô dài trở như ban đầu. Khi gió thổi mạnh, thậm chí còn sợi tóc thổi chạm cổ Trần Giang Dã.
Ngứa, nhưng né tránh.
Hai cứ bước mục đích như , từng dừng , như thể sẽ mãi mãi như thế.
Ngày hôm .
Trần Giang Dã ăn sáng ở nhà Tân Nguyệt xong mới tự lái xe xuống núi. Tân Nguyệt tiễn đến tận cửa. Thực , cô thể tiễn xa hơn một chút, nhưng Trần Giang Dã chỉ cho phép cô tiễn đến cửa.
"Đến đây thôi, về nữa."
Anh , Tân Nguyệt, còn kiềm chế nữa, đưa một tay lên đặt gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô gần, cúi đầu hôn lên trán cô.
Nụ hôn dịu dàng kéo dài lâu, vẫn còn điều với cô:
"Chờ trở , chúng hãy cùng đến Tân Hải."
Tân Nguyệt sửng sốt mất một lúc, đó ý hiện lên trong đáy mắt: "Ừ, đợi về."
*
Ngày bảy tháng sáu, kỳ thi đại học quốc bắt đầu.
Sáng sớm hôm đó, Tân Nguyệt nhận một tin nhắn WeChat:
[Bác sĩ A Nguyệt, chiến thắng nhé]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang/chuong-202.html.]
Đây là thứ hai Trần Giang Dã gọi cô như , nhưng ánh mắt cô vẫn chợt nóng lên.
Lời sức mạnh, chữ cũng .
Cô cảm nhận sức mạnh mà trao cho cô.
Vì , cô cũng tiếp thêm sức mạnh cho .
Cô trả lời:
[Em sẽ chiến thắng, nên , ở đấy nhé.】
Chúng cùng chiến thắng.
[Được]
Anh trả lời.
Tân Nguyệt mỉm , cất điện thoại cặp.
Sau khi khỏi ký túc xá, cô đến căn tin ăn cơm, đó về phía phòng thi cách đó xa, lòng dâng lên sự hưng phấn thể kiềm chế.
Đối với cô, kỳ thi đại học chỉ đưa cô đến gần hơn với ước mơ của , mà giờ đây nó còn thêm hai ý nghĩa nữa.
Chỉ cần vượt qua cửa ải , cô và Trần Giang Dã cần kiềm chế bản nữa, bọn họ thể cùng hướng tới tương lai.
Ước mơ và tình yêu, đều vĩ đại.
Tân Nguyệt hít một thật sâu, bước về phía phòng thi, mang theo quyết tâm nhất định sẽ chiến thắng.
Chiều ngày thi môn cuối cùng, trời nắng như đổ lửa, bầu trời một gợn mây, dường như ở nơi cách đó hơn hai nghìn cây , bầu trời cũng một gợn mây.
Khi còn ba mươi phút nữa là kết thúc kỳ thi, một bóng cao lớn dậy ngay giây đầu tiên phép nộp bài, nộp bài sải bước khỏi phòng thi.
Anh nhanh, vẻ mặt vội vàng, ánh mắt chứa đựng ý , như đang vội vã đến một cuộc hẹn mà chờ đợi từ lâu.
Chiếc xe đến đón đậu sẵn con đường đông đúc bên ngoài trường, thẳng về phía hẹn, dù phía là một bức tường cao.
Anh thể đợi thêm một giây nào nữa nên qua cánh cổng đông đúc mà trèo thẳng qua tường.
Chiếc xe đậu bên ngoài thấy , lập tức chạy đến, đợi lên xe lao thẳng đến sân bay.
Sau khi chạy một đoạn, điện thoại trong túi rung lên.
Trần Giang Dã lấy điện thoại , thanh thông báo một tin nhắn WeChat, do Từ Minh Húc gửi tới.
Từ Minh Húc ở phòng thi đối diện , lẽ nộp bài, ngoài thì thấy chỗ của trống , đến sân bay, nên gửi cho tin nhắn :
[Anh Dã, mới xa mấy ngày thôi mà nóng lòng gặp “mặt trăng nhỏ” của đến ?]
Trần Giang Dã khẽ .
Ừ.
Anh thể đợi nữa.