Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-06-03 15:50:01
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ sáng sớm sau khi ăn xong bát mì bò đó, cả ngày Bạch Giản cứ đứng ngồi không yên.

 

Sợi mì dai mềm vừa phải, nước dùng ninh từ xương đỏ thơm béo đậm đà, chỉ một ngụm húp vào đã cay nồng thơm lừng. Thịt bò nạc mỡ xen kẽ, hầm đến mềm tan, chỗ có gân thì béo nhưng không ngấy, chỗ nạc thì mềm mà không khô, cắn vào miếng nào là miệng đầy hương vị.

 

Cái tiệm ăn vặt đó mở bên ngoài khu nhạc viên bao lâu nay, vậy mà đến tận hôm nay anh mới biết đồ ăn ở đó lại ngon đến thế.

 

Khổ nỗi, sĩ diện chất đống như núi, đã từng tuyên bố bao nhiêu lời nặng nề về tiệm đó, giờ dù có thèm đến mấy cũng không dám tự mình vác mặt đi mua.

 

Chỉ một tô mì bò mà đã ngon đến như vậy mà nghe nói trong tiệm còn có vô số món ăn thần thánh khác.

 

Anh thường xuyên thấy ba người tổ Phao Phao và cả mấy nhân viên khác trong nhạc viên lén lút đi mua đồ ăn từ tiệm đó, mỗi lần về là tay xách đủ loại hộp to nhỏ khác nhau, không biết bên trong là món gì, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

 

Trên bàn làm việc của Bạch Giản bày đầy những bát mì bò do anh dùng ảo thuật tạo ra: sợi mì to nhỏ đủ loại, bát lớn bát bé, thậm chí còn dùng cả mâm để làm thành phiên bản “mì trộn đặc biệt”… 

 

Màu sắc đẹp, chi tiết sống động, nhìn bề ngoài thì không khác gì đồ thật, nhưng tiếc thay những bát mì này lại hoàn toàn… không có độ ấm. Cắn một miếng là vỡ vụn, chẳng có hương vị gì, cũng chẳng có mùi thơm nào lan ra.

 

Bạch Giản hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại trong văn phòng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: nhất định phải tìm được cái cớ hợp lý để đến tiệm ăn vặt. Nếu không, anh sắp phát điên vì thèm mất rồi.

 

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến vài giọng nói cố tình đè thấp. Hồn lực của Bạch Giản cực mạnh, ngũ quan cũng nhạy bén hơn hẳn các thủ vệ khác. Anh nhanh chóng bước tới, áp tai vào cửa, nghe ngóng.

 

“Ca đêm hôm nay xong, tan tầm là đi tiệm ăn vặt xếp hàng liền nha.”

 

“Nghe nói tiệm ra món mới, là đồ ngọt đó, thèm quá trời.”

 

“Khi nào vậy? Món gì?”

 

“Bơ su kem với pudding cà phê! Lúc nãy thấy thủ vệ Thanh trốn trong văn phòng ăn vụng, mùi thơm ngọt lan cả ra ngoài cửa luôn!”

 

Bạch Giản: “!!!”

 

Bơ su kem, cà phê pudding! Mới chỉ nghe tên thôi đã thấy muốn ăn rồi. Tên Thanh đó dám ăn riêng một mình?!

 

Không thể nhịn được nữa, Bạch Giản xoay tay mở cửa, ló đầu ra, lặng lẽ nhìn về phía cuối hành lang, nơi ba người đang tụ tập.

 

Phao Phao, Đô Đô và Đông Đông nghe thấy tiếng động rất nhỏ liền lập tức quay đầu. Vừa nhìn thấy thủ vệ trưởng, cả ba lập tức cúi rạp lưng:

 

“Thủ vệ trưởng!”

 

Bạch Giản bước ra, cố ý giãn mày, làm vẻ ôn hòa, cố gắng tỏ ra gần gũi: “Các cậu vừa nói… ăn vặt…”

 

Ba người lập tức hoảng hồn cắt ngang:

 

“Xin lỗi, xin lỗi thủ vệ trưởng đại nhân, chúng tôi sai rồi ạ!”

 

“Chúng tôi đang bàn chuyện trực ca tối nay, làm sao nghiêm túc hơn, xử lý mấy người khiêu chiến cho gọn!”

 

“Tiệm ăn vặt ấy à, chán muốn c.h.ế.t luôn ấy, ai mà rảnh đâu đi xếp hàng!”

 

Vừa nói, ba người vừa khom lưng, vừa dán sát tường như sắp bò đi, nhanh chóng vòng qua người thủ vệ trưởng, chẳng quay đầu lại mà chạy thẳng xuống lầu:

 

“Ai nha, phải chuẩn bị đi làm rồi thủ vệ trưởng, bọn ta đi trước nhé!”

 

Bạch Giản: “……”

 

Anh chỉ định bắt chuyện một chút, tùy tiện tám vài câu về tiệm ăn vặt, rồi tiện thể đi chung với họ thôi mà…

 

Thế mà nguyên một ngày hôm đó, hễ thủ vệ trưởng Bạch Giản xuất hiện ở khu vực văn phòng nhân viên, nơi đó đang rôm rả bàn tán chuyện ăn vặt liền lập tức như có phép tàng hình. Ai nấy đều giải tán như chim thú bị kinh động, hoàn toàn không cho anh lấy một cơ hội để mở miệng.

 

Bạch Giản buồn bực không thôi. Trước kia anh rất hài lòng với khí chất uy nghiêm của mình. Giờ thì chỉ cảm thấy chính cái uy đó đang trói tay trói chân mình.

 

Chẳng lẽ… mình thật sự đáng sợ đến thế sao?

 

Thẫn thờ đi loanh quanh, chẳng biết có nên quay về không, cuối cùng anh dừng lại trước văn phòng của Thanh. Cửa không khóa, nhưng anh vẫn lịch sự gõ nhẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang-kinh-doanh-cua-hang-o-di-gioi/chuong-45.html.]

Thanh cũng không ngẩng đầu lên: “Mời vào.”

 

Tên này đúng là trầm ổn, nếu bỏ qua cái tật mê tiệm ăn vặt nhỏ nhặt kia, thì đúng là nhân tài hiếm có thực lực mạnh, làm việc nghiêm túc, xử sự không kiêu ngạo.

 

Bạch Giản bước vào, trong lòng có chút kháng cự, nhưng vừa nghĩ đến mùi vị khó quên của bát mì bò sáng nay, rốt cuộc vẫn cố chịu đựng mà ngượng ngùng mở miệng:

 

“Thanh, tối tan ca có muốn đi tiệm ăn vặt không?”

 

Thủ vệ trưởng lúc này đã quá mệt mỏi, chẳng muốn vòng vo lòng vòng nữa. Sợ bị từ chối, anh dứt khoát vào thẳng vấn đề.

 

Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng, như thể bị sét đánh nhẹ một cái. Mất vài giây mới phản ứng lại được:

 

“Không đi.”

 

“….”

Bạch Giản nhấc chân, kéo ghế đối diện ra ngồi xuống: “Vì sao?”

 

Không phải ngươi mê mẩn cái tiệm đó nhất sao?

Mê như thế, chẳng phải nên mỗi ngày đều ghé qua một lần mới đúng à?

 

Thanh có vẻ hơi bất đắc dĩ, chậm rãi giải thích:

 

“Tiệm ăn vặt bình thường buổi chiều là đóng cửa rồi, buổi tối không mở.”

 

Bạch Giản: “……”

 

Thế mấy tên Phao Phao bảo tan ca xếp hàng là có ý gì?

 

Nam Cung Tư Uyển

Trước giờ anh vẫn thấy bên ngoài tiệm ăn vặt lúc nào cũng có người túc trực chờ đợi, cứ tưởng nơi đó là cửa hàng 24/7 cơ đấy.

Giờ mới biết chỉ cần ăn một lần thôi, sẽ không ai thoát được sự dụ dỗ của tiệm ăn vặt.

 

Thanh cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên nhưng nhanh chóng che giấu, nghiêm trang nói:

 

“Thủ vệ trưởng nếu muốn đi, vậy thì đi sớm một chút càng tốt. Vừa hay hôm nay Bạch Minh lén nói với tôi, chủ tiệm lại đang chuẩn bị món mới. Tôi cũng định đi thử vận may. Chút nữa tôi qua gọi ngài?”

 

Bạch Giản trong lòng thì mừng như mở hội, nhưng mặt ngoài lại làm ra bộ dạng cao ngạo:

 

“Nếu cậu nhất định muốn gọi tôi, vậy thì nể mặt cậu, tôi đi một chuyến cũng được.”

 

Nửa đêm, cửa văn phòng của thủ vệ trưởng bị gõ nhẹ.

Bạch Giản ngồi dậy từ ghế: “Mời vào.”

 

Thanh không bước vào, đứng ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Thủ vệ trưởng, đến giờ ra cửa rồi.”

 

Bạch Giản nhìn đồng hồ ba giờ sáng. Lúc này tiệm ăn vặt còn chưa mở mà?

 

Chờ đến lúc cả hai ra khỏi nhạc viên, vừa nhìn thấy hàng dài xếp ở ngoài tiệm, Bạch Giản mặt ngoài thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã lặng lẽ hít vào một hơi:

Đám người này… đều đang chờ tiệm ăn vặt mở cửa sao?!

 

Thật quá mức khoa trương! Ngay cả lúc nhạc viên kinh doanh đỉnh cao cũng chưa từng thấy đông người đến vậy để chầu chực.

 

Thanh dẫn thủ vệ trưởng vòng vèo một lúc, tìm được chỗ cuối hàng, rồi hai người bắt đầu… ngồi chờ một cách khô khốc. Chờ lâu quá, Thanh bắt đầu kể cho thủ vệ trưởng nghe lịch sử phát triển của tiệm ăn vặt Lộ Dao.

 

Là vị khách đầu tiên của tiệm, Thanh rõ ràng có chút tự hào. Anh kể, ngày đó vốn định đến nhạc viên để học việc, vừa mới bước ra khỏi thang máy thì ánh mắt đã bị tiệm ăn vặt không giống người thường ấy hấp dẫn.

 

Sau đó anh miêu tả đủ thứ món:

Cánh gà nướng cay xé họng,

Chân giò nướng cay tê,

Viên rượu lên men ngọt dẻo dính răng,

Bánh nhân trứng hẹ,

Cà phê,

Rồi cả mì bò, bơ su kem, pudding cà phê ăn sáng nay,

Cuối cùng còn kể chuyện trưởng tàu Cao Dương làm quảng cáo cho tiệm ăn vặt.

 

Bạch Giản chưa từng nghe Thanh nói nhiều đến vậy. Mỗi lần nghe đến món mới, anh lại nuốt nước miếng một cách vô thức. Cũng may lúc đó trời còn tối, chắc không ai nhìn ra.

Loading...