CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI - 124
Cập nhật lúc: 2025-10-11 03:03:17
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầng ba của tiệm ăn vặt chuyên phục vụ cơm trưa, bình thường 11 giờ rưỡi mới mở cửa, buôn bán đến tầm bốn giờ chiều thì đóng.
Nhân lúc còn sớm khách, Lộ Dao ở tầng ba, đóng gói mì gói blind box, tiện thể thêm một ít “nguyên liệu bí mật”.
Đợt cô chỉ 200 phần mì gói, trong đó 10 phần “che giấu đặc biệt”.
Lần , cô nâng tỉ lệ lên một chút 250 phần mì gói blind box, trong đó 25 phần là hàng hiếm.
Cô chuẩn sẵn phần nguyên liệu đặc biệt, mới bắt tay đóng hộp.
Nếu máy móc thì việc đóng gói blind box thể sản xuất hàng loạt.
giữ ấm, bảo đảm độ tươi và thiện với môi trường, thì vẫn thủ công.
Giờ cửa hàng blind box mới mở, lượng hàng vẫn trong mức kiểm soát, đợi khi quán ăn thêm nhân viên mới thì cô cần tự tay nữa.
Hạnh Tử từ tầng một bước lên, lưng còn hai .
“Chủ tiệm, hai vị tới theo lời mời.”
là nhắc thấy. Lộ Dao vẫn cúi đầu, tay dừng, bàn bày đầy mì gói, nguyên liệu và nửa chừng hộp đang đóng.
Cô nhanh:
“Xin , bận chút. Hai nhé.”
Một đôi nam nữ trẻ xuống đối diện.
Cô gái chủ động lên tiếng:
“ là Ninh Vân. Có lẽ chủ tiệm nhớ, đây chứng thiếu hồn, khi ăn ở quán cô thì bệnh tự nhiên khỏi hẳn. Hôm nay tàu thấy thông báo tuyển , nên đến thử.”
Tờ thông báo vốn dán ngoài cửa, sáng nay trưởng tàu Cao Dương đến ăn sáng, lúc còn xin Lộ Dao hai tờ quảng cáo để dán thêm.
Lộ Dao vốn tính dịp Tết Trung thu sẽ biếu trưởng tàu và trưởng ban bảo vệ chút quà, hai giúp quán ít, coi như như nhà.
Cô ngẩng đầu đ.á.n.h giá Ninh Vân, khẽ mỉm :
“ nhớ chứ, cô từng lúc hái một nhành hoa mang theo.”
Ninh Vân ngạc nhiên: “cô vẫn còn nhớ ?”
Lộ Dao gật đầu, kéo dài chủ đề:
“Lần tuyển đóng gói, chủ yếu là dùng ảo thuật để nặn các hộp blind box dễ thương. Công việc khô khan, nếu hai thấy thì cứ thử.”
Ở “Mộng Chi Hương”, ai cũng chút ảo thuật, nên kỹ thuật vấn đề lớn.
Lộ Dao chỉ lo nhân viên mới đủ kiên nhẫn công việc thực là bao bì cho cửa hàng blind box bên cạnh.
Ninh Vân động tác của Lộ Dao, liền bắt chước nặn thử một cái hộp đưa qua:
“Chỉ cần như là thể ? À, còn ăn trong quán ?”
Quả nhiên là đến vì cơm. Lộ Dao ngạc nhiên.
cô nhận Ninh Vân nặn khá hình dáng, màu sắc, hoa văn đều đạt đến chín phần giống bản gốc.
Cô thầm gật đầu, cô gái học nhanh, liền :
“Ừ, công việc thì thôi, còn quyền lợi giống nhân viên bên quán ăn. Có cơm ba bữa, lương hàng tháng.”
Ninh Vân lập tức đồng ý luôn.
Chàng trai cùng tên là Mạnh Cần, bạn trai của cô.
Anh cũng nặn thử một cái hộp, kết quả còn tinh xảo hơn cả Ninh Vân, gần như giống hệt hộp của Lộ Dao.
Ninh Vân vội giải thích:
“Mạnh Cần thích mấy mô hình xe , linh kiện nhỏ xíu cũng thiếu cái nào, còn thể ‘chạy’ thật luôn. Anh dùng ảo thuật thuần thục.”
Lộ Dao thầm nghĩ: Bảo khéo tay thế, chắc hồi còn sống là dân mê xe chính hiệu.
Cô suy nghĩ một chút nhận cả hai.
Tuy nhiên, vẫn còn một tuần thử việc, bảy ngày, hai bên thể chọn tiếp tục dừng .
Ninh Vân và Mạnh Cần vốn định tìm việc định, nên ngay đó đến khu hành chính đăng ký, xin ở khu A với tư cách nhân viên chính thức của quán.
Giờ chỉ cần chờ hết thời gian thử việc mới chuyển nhà.
Hai việc nghiêm túc. Mạnh Cần thành thục, còn giúp chỉnh vài nhỏ cho Ninh Vân.
Nhờ đó, hiệu suất công việc của cả nhóm tăng rõ rệt.
Lộ Dao yên tâm giao hẳn việc đóng gói mì gói blind box cho hai , còn thì bắt đầu thiết kế mẫu blind box mới.
Lần cô định mở dòng blind box “tinh hạch”, nên đơn giản hóa đợt thứ ba. Tuy đơn giản, nhưng ở “Vô Thường Thế Giới” vẫn là món hàng cực kỳ quý hiếm.
Cô thiết kế xong mẫu hộp mới, dậy bếp.
Trong kho còn mấy thùng trái cây mà cô từng mua bên đại lục Alexander cô định mang dùng.
Dư Thải thấy liền trố mắt:
“Chủ tiệm ơi, mua nhiều trái cây thế ? Định mở thêm mục ‘đĩa trái cây tươi’ ?”
Lộ Dao chia trái cây , đổ bồn nước rửa sạch đáp:
“Mấy thứ là hàng thương phẩm. định thành blind box cho cửa hàng mới. Nếu thích thì thể để một ít mà ăn.”
Dư Thải chớp mắt, bất ngờ:
“Trước khi đóng gói mà còn rửa sạch ? Có chu đáo quá ? Dù khách mua về chắc cũng rửa mà.”
Lộ Dao lắc đầu:
“Bên nguồn nước lắm. Ở đây tiện thì rửa cho sạch. Mọi đừng lo, mai tầng bốn sửa xong, việc đóng gói blind box sẽ chuyển hết lên đó. Hôm nay phiền một chút.”
Dư Thải vội xua tay:
“Chủ tiệm thế ngại quá, chúng dám than phiền. mà… trái cây thể để một ít thật, còn mì gói… thể chừa cho vài gói ?”
Lộ Dao ngẩng đầu cô.
Dư Thải ngượng:
“Lâu ăn, thèm cái hương vị đó ghê. Với , chắc Mộng Chi Hương cũng khách ăn mà.”
Cách đó xa, Ninh Vân thấy liền giơ tay:
“Chủ tiệm, cũng ăn. Có thể ứng lương để mua mì gói ?”
Dư Thải trêu:
“Còn qua thời gian thử việc mà đòi ứng lương , tân binh dạo liều thật đấy!”
Ninh Vân bước gần:
“Em chỉ nghĩ đến chuyện ăn cơm trong tiệm, xếp hàng, còn ăn món dành riêng cho nhân viên, thấy vui quá nên thử thôi!”
Lộ Dao cũng bật . Cô gái xinh, nhanh nhẹn, chuyện, thật khiến thấy dễ chịu.
Xong việc bên cửa hàng blind box, cô để mấy phần mì gói và trái cây cho quán ăn.
Trưa hôm đó, tầng ba của tiệm bắt đầu bán món “trái cây thập cẩm” và “mì gói giới hạn”.
Chỉ trong chốc lát, khách xếp hàng dài quầy, ai nấy đều háo hức gọi món mì gói “truyền thuyết”.
Lộ Dao ăn trưa xong, mang theo 750 phần blind box hàng mới, chuẩn mang mở bán.
lúc đó, điện thoại cô vang lên một tin nhắn từ diễn đàn Nhạc Viên.
Người mua hỏi thông tin về “hắc giới”, nhanh hẹn xong thời gian giao hàng, nhưng đưa một yêu cầu vô cùng kỳ lạ, mang theo một “quý cô” đến cùng giao dịch.
Người chơi trong trò chơi, thậm chí hề dấu hiệu tồn tại trong hệ thống.
Lộ Dao thấy gì đó . Cô cũng chẳng rảnh mà dây chuyện lạ, nên chỉ trả lời ngắn gọn:
“Xin , lẽ ngài nên bàn chuyện với quản trị viên. Nếu cần, thể chuyển lời giúp ngài.”
Khách sạn Hi Thành, tầng 18, phòng 1886.
Kỳ Giác máy tính, lưng là Lâm Yến, Tiểu Chu và Thang Tề.
Cả bốn đều khựng , sắc mặt gần như đồng loạt đổi.
Kỳ Giác khá rõ về Lộ Dao, nên cũng thấy lạ.
Thậm chí còn tưởng tượng dáng vẻ cô khi gõ câu trả lời mệt mỏi, hờ hững, và phần bất đắc dĩ.
Ba còn đầu tiếp xúc với Lộ Dao, chỉ cảm thấy cô chuyện kiểu “hứng đó”, tùy tiện “trung nhị”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-nang-kinh-doanh-cua-hang-o-di-gioi/124.html.]
Lâm Yến đặt tay lên vai Kỳ Giác, cau mày hỏi:
“Lần giao dịch tới chỉ cần đưa theo là , chuyện đó với cô ?”
Về điều kiện xuất hiện của Huyễn Giới và tác dụng của nó, Kỳ Giác giải thích rõ.
đúng như từng dự đoán những chơi trong trò chơi, dù cũng chẳng thể tin . Trong mắt họ, cái gọi là “trò chơi Nhạc Viên” chỉ như một câu chuyện hoang đường.
Lúc , màn hình đột nhiên hiện lên dòng chữ mới:
“Xin chào, đang chuyển tiếp đến quản trị viên cho ngài…”
“Kỳ , quản trị viên 01 xin phục vụ. Chúng thể tiến hành giao dịch với ngài, quy trình cụ thể sẽ thông báo . Có một lời nhắc nhỏ: nếu vị nữ sĩ bên cạnh ngài nhất quyết tiến Nhạc Viên, xin hãy chuẩn sẵn cho cô một chiếc quan tài phù hợp. Chúc ngài một ngày vui vẻ!”
Căn phòng bỗng chốc rơi im lặng.
Thang Tề nhịn khẽ hỏi:
“Cái là cô đang giả vờ ? Hay thật sự chuyển tiếp đến quản trị viên thật?”
Kỳ Giác lập tức bật dậy, gọi điện thoại, đầu tiên văng tục giữa cơn sốc:
“Con nó, cô thật sự chuyển tiếp ! Quản trị viên thật sự xuất hiện luôn! Cậu hiểu cảm giác của chứ?”
Trang Lương ở đầu dây bên trầm mặc mấy giây, yếu ớt đáp:
“Anh … đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt đấy, đừng với nữa. … gì hết …”
Kỳ Giác: “…”
Vô Thường Thế Giới.
Đội của Tập Đình Nhiên vội vã căn cứ, dẫn theo nhiều hơn.
Vừa đến nơi, thấy Lý Song và Hạ Mẫn đang canh giữ ngoài cửa hàng blind box.
“Các cô ngoài gì ?” Tập Đình Nhiên hỏi.
Lý Song dậy, chút lúng túng:
“Chủ tiệm là ‘bổ hàng’, nên tạm thời đóng cửa một thời gian.”
Hạ Mẫn đưa thứ gì đó :
“Đội trưởng, cô cho chúng em cái .”
Tập Đình Nhiên nhận lấy là một thanh sô-cô-la đen.
Còn mềm vì Hạ Mẫn nắm chặt trong tay suốt từ nãy.
“Sô-cô-la đen… thể ăn hả?” Cậu khẽ .
Hạ Mẫn ôm chặt cái túi, mím môi , vẻ mặt ngượng nhưng đầy vui sướng.
Tập Đình Nhiên hỏi tiếp:
“Chủ tiệm đó là thế nào? Có bao giờ mở cửa ?”
Hạ Mẫn vội đáp:
“Cô buổi chiều sẽ bổ sung thêm blind box đồ uống nóng và mì gói. Còn hỏi chúng em mấy chuyện lặt vặt nữa.”
Tập Đình Nhiên , trong đầu càng rối.
Một cô gái trẻ, đột nhiên xuất hiện, chuyện nhẹ nhàng, thể tùy tiện lấy sô-cô-la cao cấp…
Từng chi tiết một đều khác xa với hình ảnh “chủ tiệm bí ẩn” mà tưởng tượng.
lúc đó, ở phía xa hướng tòa nhà Thịnh Hồng xuất hiện một nhóm .
Có ánh sáng yếu yếu lóe lên từ tinh hạch, kèm theo tiếng bước chân nhỏ dần tiến gần.
Đội của Tập Đình Nhiên lập tức cảnh giác, nắm chặt vũ khí chằm chằm về phía đối phương.
Một đội bốn tiến gần.
Người đầu một thanh niên thấy Tập Đình Nhiên liền huýt sáo:
“Ồ, chẳng là Tập Nhị thiếu ? Dẫn đông thế thế?”
Người đó tên Tưởng Hàn, mới mười chín tuổi, là con trai của thủ lĩnh căn cứ Trường Minh.
Cũng giống Tập Đình Nhiên, thường dẫn đội ngoài tìm vật tư, hai nhóm từng chạm trán nhiều , thậm chí còn xung đột vì tranh giành nguồn lương thực.
Nhìn thấy , Tập Đình Nhiên lập tức hiểu bọn họ bám theo.
Trong thời buổi đêm dài dứt, lương thực khan hiếm, các căn cứ đều sống lay lắt.
Vì một miếng ăn, ai cũng thể dùng đến thủ đoạn.
Tưởng Hàn vốn là kẻ tính toán, nhưng cũng chỉ nhằm chuyện cướp vật tư.
Tập Đình Nhiên đoạt, đoạt ngược , giữa hai đội sớm ân oán chồng chất, chẳng ai rõ ai đúng ai sai.
Vì thế, ngạc nhiên khi Tưởng Hàn tìm tới, chỉ tiếc tên đến nhanh hơn dự đoán.
“Blind Box Lộ Dao? Lộ Dao là ai? Blind box là cái gì? Cửa hàng quái quỷ gì thế ?”
Đội viên Trần Phong ngửa đầu bảng hiệu, đầy vẻ khó hiểu.
Lý Tĩnh dụi mắt, “Đèn gì sáng mù mắt luôn.”
Anh trai , Lý Thành, vòng quanh cửa hàng một lượt trở báo cáo:
“Cửa tiệm xuất hiện kỳ lạ thật. nhớ rõ chỗ là quảng trường trống, chẳng gì cả.”
Tưởng Hàn khoanh tay ngực, nghiêng đầu Tập Đình Nhiên, giọng nửa đùa nửa dò xét:
“Tập nhị thiếu, chắc chút gì chứ? Trong tiệm đồ đúng ?”
Tập Đình Nhiên nhạt:
“Cửa ngay , Hàn thiếu hứng thú thì cứ tự xem.”
Hai em Lý Thành, Lý Tĩnh liền bẻ khớp tay răng rắc, chuẩn phá cửa xông .
Tưởng Hàn lập tức ngăn :
“Khoan , chờ một chút.”
Hắn và Tập Đình Nhiên đối đầu nhiều năm, thừa đối phương là cáo già.
Nếu bọn họ manh động, nghĩa là trong tiệm gì đó bất thường.
Tưởng Hàn đè nén nôn nóng, cố giữ bình tĩnh, cùng Tập Đình Nhiên giằng co cửa hàng blind box.
lúc , từ trong cửa vang lên một tiếng “két——”.
Cửa mở , một cô gái trẻ bước , tay còn cầm một tấm bảng hiệu.
Trên mặt Tập Đình Nhiên thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đây chính là chủ tiệm.
cô gái trẻ hơn tưởng nhiều.
Lộ Dao tất việc “nạp hàng”, xách theo bảng hướng dẫn chuẩn mở cửa bán,
ngờ bên ngoài đông như , mà hệ thống cảnh báo gì.
Cô khựng , bình thản bước , dựng tấm bảng lên, :
“Trong tiệm mới nhập hàng mới. Blind box đợt thêm một hộp mới, các vị khách thể thử vận may.”
Tập Đình Nhiên và nhóm của lập tức bước .
Tưởng Hàn và đồng đội sững một thoáng, cũng vội vàng theo .
Nam Cung Tư Uyển
Dù gì đáng cướp, nhưng khí lập tức căng như dây đàn.
Lộ Dao cùng, thong thả bước ,
thấy nhóm dẫn đầu, cô thấy một lấy hai chiếc túi mây tre cực lớn từ trong áo khoác.
… Cô trố mắt.
Đội đến đây để… nhập hàng thật đấy ?!