CẢM GIÁC CỦA BA NGÀY XUÂN TRONG CƠN KHÔ CẰN CỦA SA MẠC - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-12-30 10:34:45
Lượt xem: 36
Nhân viên phục vụ lại lấy thêm một bộ dụng cụ ăn mới, đặt lên bàn. Vu Tiệp ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ và nói với anh: “Tôi chỉ đến chào hỏi một chút, ngồi đây sẽ không làm phiền hai người chứ?”
“Không đâu.” Anh thấy Kiều Nhụy Kỳ đang rất vui vẻ.
Vu Tiệp mỉm cười, ở lại ăn cùng họ một lúc. Giữa chừng, Tiêu Đạc nhận được một cuộc điện thoại công việc, ra ban công mở một cuộc họp ngắn. Vu Tiệp và Kiều Nhụy Kỳ tiếp tục ngồi tại bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Tổng giám đốc Tiêu có nói với em không? Anh ấy cũng đầu tư vào nhà hàng này đấy.”
Kiều Nhụy Kỳ có chút bất ngờ: “Không, em không ngờ vì vậy mà một bà chủ như chị, còn phải đích thân tiếp đón anh ấy.”
Vu Tiệp cười nói với cô: “Tổng giám đốc Tiêu là ân nhân của chị. Trước đây chị gặp chút khó khăn về vốn, suýt chút nữa là không thể khai trương nhà hàng đúng hạn, may mà tổng giám đốc Tiêu đã giúp đỡ.”
Kiều Nhụy Kỳ đáp: “Chị không cần nói vậy đâu, anh ấy giúp chắc cũng là vì thấy có thể kiếm lời.”
Vu Tiệp bật cười: “Cũng đúng, nhưng lúc đó chị đã tìm nhiều người, họ hoặc muốn lợi dụng chị, hoặc muốn chiếm lợi từ nhà hàng. Chỉ duy nhất Tiêu Đạc là không hề lợi dụng điều gì.”
Kiều Nhụy Kỳ nhìn sang Tiêu Đạc ngồi ở sofa ngoài ban công, chống cằm suy nghĩ: “Thật không giống phong cách của anh ấy nhỉ.”
Vu Tiệp gật đầu: “Đúng vậy, nên lúc đầu chị cứ tưởng anh ấy có ý gì với mình.”
“…” Kiều Nhụy Kỳ không ngờ Vu Tiệp lại thẳng thắn như vậy, cũng bật cười theo.
“Sau này chị nghe Vệ Chiêu kể lại, hôm đó tâm trạng Tiêu Đạc rất tốt.” Vu Tiệp cười, cầm cốc nước uống một ngụm, “Ngày đó hình như anh ấy vừa ký hợp đồng với hãng hàng không A, còn chị đang ở phòng bên cạnh, lại bị ép uống khá nhiều. Anh ấy từ ngoài đi vào, liền bước qua và dẫn chị ra khỏi đó.”
“Ừm… như vậy thì đúng là dễ hiểu nhầm.”
“Đúng không?” Nghĩ lại sự tự luyến của mình lúc đó, Vu Tiệp tự giễu cười, “Nhưng sau dần chị nhận ra, anh ấy chẳng hề có ý gì với chị cả. Vậy nên chị vẫn luôn thắc mắc, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng anh ấy vui đến vậy?”
Nói đến đây, Vu Tiệp nghiêng người về phía Kiều Nhụy Kỳ, cố ý hạ thấp giọng hỏi: “Em có biết gì không? Nói nhỏ cho chị biết đi.”
“…” Kiều Nhụy Kỳ suy nghĩ một lát, nếu đúng là hôm ký hợp đồng với hãng hàng không A, có lẽ là lần đó …. ngày họ ở biệt thự?
Cô im lặng, Vu Tiệp thấy mặt cô hơi ửng đỏ, đoán được phần nào: “Xem ra quả thật là có liên quan đến em.”
“…” Cũng không chắc mà? Biết đâu tâm trạng anh ấy tốt chỉ vì ký được hợp đồng thì sao?
“Coi như chị đã giải đáp được một thắc mắc.” Vu Tiệp cụng ly với Kiều Nhụy Kỳ, uống cạn ly nước trong tay.
Khi Tiêu Đạc cúp máy và quay lại, thấy hai người đang ngồi gần nhau nói chuyện riêng, hỏi: “Đang nói gì thế?”
Vu Tiệp ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười đáp: “Tôi đang nói, muốn treo vài bức tranh của Rich ở Lộc Đảo, anh thấy thế nào?”
Tiêu Đạc hơi nhướn mày, chỉ vừa giải quyết chút công việc mà đã thấy từ “cô Kiều” chuyển thành “Rich”: “Tôi không phản đối.”
“Vậy tốt quá, tôi sẽ đến triển lãm xem thử.” Vu Tiệp đã bắt đầu nghĩ đến chỗ treo tranh của Kiều Nhụy Kỳ, “Tôi nghĩ văn phòng của tôi có thể treo một bức, gọi là phát tài.”
“Ừm… Chị đúng là mẫu người mua tranh để lấy may đấy.”
“Đúng là rất may mắn mà.” Vu Tiệp lấy khăn giấy lau khóe miệng, rồi đứng lên, “Tôi không làm phiền nữa, hai người cứ từ từ ăn nhé, bữa này tính cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-74.html.]
“Cảm ơn Vu Tiệp!” Kiều Nhụy Kỳ nói với cô, “Chị mua tranh em cũng sẽ giảm giá cho chị.”
“Được, khi nào đến thì chị sẽ liên hệ với em.” Vu Tiệp tặng Kiều Nhụy Kỳ một nụ hôn gió rồi rời khỏi phòng riêng.
Tiêu Đạc ngồi xuống chỗ của mình, khẽ cười: “Quan hệ của hai người tiến triển nhanh thật.”
Kiều Nhụy Kỳ chớp mắt, không phủ nhận: “Vừa rồi nghe chị ấy kể về chuyện kinh doanh mấy năm qua, một người phụ nữ gây dựng sự nghiệp khó khăn hơn nhiều so với đàn ông nhiều. Hơn nữa, nhà em toàn anh trai, không có chị gái, nên chị ấy nói có thể làm chị em.”
Nói đến đây, Kiều Nhụy Kỳ vui vẻ nhìn Tiêu Đạc: “Bữa ăn hôm nay thật đáng giá, lại còn được thêm một người chị nữa.”
Tiêu Đạc nhìn cô, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười: “Cô ấy cũng không thiệt, có thêm em gái là em.”
“Đúng vậy, chúng em lợi cả đôi bên.” Kiều Nhụy Kỳ quyết định lần sau khi cùng Diêu Tinh Vũ đến thành phố A, nhất định sẽ đưa cô đến gặp người chị mình vừa kết nghĩa.
Buổi chiều, hai người không quay lại triển lãm, Kiều Nhụy Kỳ dự định về khách sạn thu xếp đồ đạc, chuẩn bị hôm sau trở về thành phố H. Tiêu Đạc đưa cô về khách sạn rồi cũng đi xử lý vài công việc cuối cùng.
Anh đã bảo Vệ Chiêu xin tuyến bay riêng cho hôm sau, để cùng Kiều Nhụy Kỳ bay về thành phố H.
Lần này trở lại thành phố H, tâm trạng của hai người hoàn toàn khác, họ còn có hứng thú lên kế hoạch vui chơi ở đó.
Sau khi đến nơi, Kiều Nhụy Kỳ không về nhà mà yêu cầu tài xế đưa xe đến studio của mình.
Bình thường cô luôn sống tại đây, lần trước là do bị phóng viên bao vây nên cô không thể đến.
Lần này phóng viên đã không còn, Diêu Tinh Vũ cũng đã đưa hai chú mèo trở về, và trợ lý mới cũng đã đến làm việc.
“Đến rồi, chỗ này đó Nguyên Soái.” Khi xe dừng hẳn, Kiều Nhụy Kỳ dẫn Nguyên Soái xuống xe.
Vì không muốn phải gửi Nguyên Soái đi nữa, Tiêu Đạc đã đưa cậu cún đến thành phố H cùng họ. Studio của Kiều Nhụy Kỳ có ba tầng, bên ngoài là khu vườn rộng rãi, nuôi hai chú mèo và một chú chó, không thành vấn đề.
“Em có thích nơi này không?” Trong khi tài xế và Tiêu Đạc đang vận chuyển hành lý, Kiều Nhụy Kỳ đã không chờ được mà dẫn Nguyên Soái vào bên trong, “Ở đây còn có hai bạn nhỏ, tên là Chiêu Tài và Tiến Bảo, lát nữa chị sẽ giới thiệu các em với nhau.”
Tiêu Đạc kéo hành lý, nhìn Nguyên Soái đi bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ, bỗng có chút hối hận khi mang chó đi theo.
“Chị Rich, Tổng giám đốc Tiêu.” Trợ lý mới, Khương Kha, nghe thấy tiếng ngoài cửa liền lập tức ra giúp mang đồ.
“Hành lý cứ để tạm ở tầng một đã, lát nữa sẽ dọn.” Kiều Nhụy Kỳ dắt Nguyên Soái vào studio, nhìn thấy hai chú mèo Chiêu Tài và Tiến Bảo đang nằm trên sofa.
Lần đầu gặp nhau, cả hai mèo và cún đều ngắm nghía nhau khá lâu, Tiêu Đạc đặt vali xuống, đi đến xoa đầu Nguyên Soái: “Thân thiện chút nào.”
Nguyên Soái thử vẫy đuôi một cái.
Kiều Nhụy Kỳ bỗng có cảm giác như đang ép một anh chàng lạnh lùng phải đáng yêu.
“Không sao đâu, Chiêu Tài và Tiến Bảo rất hiền, chắc chắn sẽ hòa hợp với Nguyên Soái.” Kiều Nhụy Kỳ tháo dây đeo cổ trên Nguyên Soái, rồi nhìn sang Tiêu Đạc: “Em sẽ ở đây, còn anh có ở khách sạn lần trước không?”
Tiêu Đạc nhìn cô, bước lại gần một bước, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ:
“Em biết anh muốn ở đâu mà.”