CẢM GIÁC CỦA BA NGÀY XUÂN TRONG CƠN KHÔ CẰN CỦA SA MẠC - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-12-30 08:49:42
Lượt xem: 26

Kiều Nhụy Kỳ cũng không gọi anh dậy, vừa rồi cô đã nhờ Bảo Hinh đặt giúp cô hai phần ăn sáng. Cô lấy một phần để trên bàn trà, chuẩn bị mang phần còn lại về phòng thì Tiêu Đạc khẽ rên lên và mở mắt.

Vừa mở mắt, anh đã thấy một người phụ nữ lạ đứng trước mặt, Tiêu Đạc hơi nhíu mày, nhớ lại chuyện tối qua.

Anh ngồi dậy trên sofa, lúc này mới để ý thấy trên người mình có một chiếc chăn. Nhìn chiếc chăn, anh ngẩn người ra, tối qua anh ngã lăn ra sofa ngủ luôn, chiếc chăn này chắc chắn là do người phụ nữ trước mặt đắp lên cho mình.

Dưới đất còn có một chiếc khăn bị rơi, có lẽ là tối qua cô dùng để hạ sốt cho anh.

Anh vẫn còn đờ đẫn thì Kiều Nhụỵ Kỳ thấy anh đã tỉnh, lịch sự chào: “Anh dậy rồi à? Anh cảm thấy thế nào, có cần đến bệnh viện không?”

Tiêu Đạc lắc đầu, cảm giác cơn sốt đã hạ, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi yếu: “Không cần đâu.”

Giọng anh vẫn còn khàn, nhưng đã nói không cần, kiều nhụy kỳ cũng không khuyên nữa: “Tôi đã mua bữa sáng, phần của anh tôi để trên bàn.”

Tiêu Đạc lại ngẩn người, ánh mắt dừng trên phần bữa sáng còn chưa mở. Một lát sau, anh mới nói khẽ: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Kiều Nhụỵ Kỳ nghĩ rằng anh đã tỉnh thì cũng nên nói chuyện về việc ở lại đây: “Tôi vừa gọi cho ông Khâu, họ nói chúng ta tự bàn xem sẽ ở thế nào. Dù sao tôi cũng không định dọn đi…”

“Tôi cũng không đi đâu.” Tiêu Đạc lập tức đáp lại. Hiện tại người nhà họ Hứa vẫn đang tìm anh, ở đây không ai biết, rất an toàn, anh muốn ở lại đây đến khi ký xong hợp đồng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nghe anh nói thế, Kiều Nhuỵ Kỳ có chút bực bội, vừa mới cảm ơn cô đấy mà, hóa ra chỉ là nói miệng thôi: “Rõ ràng là anh đã ở quá thời gian quy định.”

Tiêu Đạc phản bác: “Tôi hẹn với ông Khâu là ở vài ngày này.”

“…” Nếu không phải ông Khâu vừa mới phẫu thuật, Kiều Nhụy Kỳ đã định gọi điện ngay cho ông để xác nhận.

Kiều Nhụỵ Kỳ hít sâu một hơi, quyết định đổi chiến thuật. Cô nhìn bóng dáng mờ nhạt trước mặt, mỉm cười: “Tôi là Kiều Nhụỵ Kỳ, anh còn nhớ tôi không? Hồi nhỏ chúng ta còn chơi cùng nhau.”

Tiêu đạc nghe đến cái tên Kiều Nhụỵ Kỳ thì ánh mắt thay đổi, chăm chú nhìn người trước mặt, dần dần ghép khuôn mặt cô với hình ảnh cô bé ngày xưa: “Kiều Nhụỵ Kỳ…”

“Đúng vậy, là tôi đây!” Kiều nhụy kỳ nghe giọng anh như nhớ ra cô, nụ cười rạng rỡ hơn.

Tiếc là cô không thấy, nụ cười đó làm gương mặt thường ngày lạnh lùng của Tiêu Đạc lộ ra một vẻ hiếm có: “Lâu quá không gặp, tôi là… Đa Đa.”

Đa Đa là tên gọi mà Kiều Nhụỵ Kỳ gọi anh hồi còn nhỏ.

Năm đó bố mẹ của Tiêu Đạc chưa chính thức ly hôn, anh vẫn còn mang tên Hứa Đạc. Khi giới thiệu tên mình với Kiều Nhụy Kỳ, cô nghe nhầm thành “Hứa Đa”, từ đó luôn gọi anh là “Đa Đa, anh Đa Đa”.

Trong mắt cô, không có Hứa Đạc, chỉ có Đa Đa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-62.html.]

Kiều Nhụy Kỳ không ngờ anh lại giới thiệu mình như vậy, thoáng ngẩn người ra. Hồi nhỏ Lương Khâm Việt có tên là Đa Đa sao?

Thực lòng cô cũng không nhớ rõ lắm, dù sao cũng đã quá lâu rồi, nhưng nếu anh tự giới thiệu như vậy thì cô chỉ cần tôn trọng là đủ: “Chào anh Đa Đa, lâu rồi không gặp.”

Lời chào hỏi kỳ lạ kết thúc, căn phòng khách lại trở về sự yên lặng.

Kiều Nhụy Kỳ khẽ ho một tiếng, quay lại chủ đề ban đầu: “Đã là người quen thì chuyện ở lại căn nhà này…”

Tiêu Đạc nói: “Cứ ở chung đi.”

Kiều Nhụy Kỳ: “…”

Có vẻ anh thật sự không muốn rời đi.

“Tôi ở trên lầu, sẽ không làm phiền em đâu.” Thấy cô im lặng, Tiêu Đạc bổ sung thêm một câu.

Dù hai người từng quen biết nhau từ bé, giờ đây cả hai đều trưởng thành rồi, nam nữ có khác biệt. Nhưng lúc này anh thật sự không tiện chuyển đi nơi khác, còn Kiều Nhụy Kỳ cũng có ý muốn ở lại mạnh mẽ, nên anh mới đưa ra giải pháp tạm thời này.

Cổ họng của Tiêu Đạc khô khốc, có lẽ vì tối qua đổ nhiều mồ hôi, anh nhìn thấy chai nước trên bàn đã cạn, liền định đi lấy một chai mới.

Do cơ thể còn yếu, anh đứng không vững, Kiều Nhụy Kỳ thấy anh lảo đảo, tưởng anh sắp ngất, vội vàng đỡ lấy anh: “Anh cứ ngồi yên thì hơn.”

Nhìn tình trạng sức khỏe của anh hiện giờ, có đuổi anh ra ngoài cũng thấy không hợp lý chút nào.

Tiêu Đạc trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng giải thích: “Tôi vừa mới hạ sốt, vẫn còn hơi yếu.”

“Anh đo nhiệt độ đã rồi hãy nói mình hết sốt chứ.” Kiều Nhụy Kỳ không kiềm được, phì cười.

Tiêu Đạc lại im lặng, rồi lấy ra nhiệt kế từ nơi anh tìm thuốc hạ sốt đêm qua. Anh đo nhiệt độ rồi đưa cho Kiều Nhụy Kỳ xem: “Ba mươi sáu độ bảy.”

Kiều Nhụy Kỳ giả vờ nhìn qua một chút, ra vẻ nghiêm túc đáp: “Ồ, vậy vừa nãy anh định làm gì thế?”

“Uống nước.” Tiêu Đạc nói xong, lại liếc nhìn chai nước trống rỗng trên bàn.

Chai nước này không phải anh mua, nửa đêm hôm qua anh cũng không nghĩ nhiều mà đã uống hết.

“Nước trên bàn là của em à?”

Nghe anh hỏi vậy, Kiều Nhụy Kỳ đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Không phải anh đã uống rồi chứ? Đó là nước tôi đã uống qua đấy.”

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Loading...