CẢM GIÁC CỦA BA NGÀY XUÂN TRONG CƠN KHÔ CẰN CỦA SA MẠC - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-12-30 08:15:01
Lượt xem: 29

Kiều Nhụy Kỳ rất khó hiểu, liệu Tiêu Đạc có đang cố tình hỏi hay không.

Theo cô, động tác này gần gũi như việc thì thầm bên tai.

Tiêu Đạc rõ ràng không gần gũi như vậy với bất kỳ ai, và đó chính là điều khiến cô khó chịu nhất.

Vùng môi bị anh chạm vào như bừng cháy, cô vô thức lùi lại một chút, muốn tránh khỏi cảm giác nóng bỏng ấy.

“Để tôi tự làm là được.” Cô nuốt trái cây trong miệng xuống, đưa tay loạn xạ lau môi, Tiêu Đạc từ từ rút tay về, ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Hết chưa?” Kiều Nhụy Kỳ giả vờ hỏi, trời biết cô còn tâm trí nào để lo lắng về kem trên khóe miệng.

Ánh mắt Tiêu Đạc luôn dõi theo khuôn miệng của cô, mặc dù không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng chỉ với ánh nhìn thôi cũng đã khiến Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy khó chịu.

Cô từng nghe người ta mô tả rằng có những người chỉ cần nhìn nhau cũng đủ để hôn nhau.

Giờ đây, cô đã tin điều đó.

Ngọn lửa đã bùng cháy không chỉ ở môi cô, mà trong lòng dường như cũng có một ngọn lửa vô hình đang cuộn trào. Kiều Nhụy Kỳ không chờ Tiêu Đạc trả lời, đã lấy một miếng trái cây cho vào miệng, hy vọng có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng.

“Trên mặt đã sạch rồi.” Tiêu Đạc lúc này mới đáp cô, cuối cùng anh cũng rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô và tự mình lấy một ly nước.

Kiều Nhụy Kỳ thấy ly nước lạnh của anh, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Có thể cho tôi một ly không?”

Tiêu Đạc ngước nhìn cô, trong mắt anh thoáng hiện một cảm xúc khó diễn đạt, khiến Kiều Nhụy Kỳ càng thêm xấu hổ, chỉ có thể ho một tiếng một cách gượng gạo và nói: “Tôi hơi khát.”

Tiêu Đạc cười khẽ, đứng dậy lấy một cái ly sạch, cho vào đó hai viên đá: “Em muốn nước lọc hay nước chanh?”

“Nước chanh, cảm ơn anh.”

Tiêu Đạc cầm bình nước chanh, rót một ít vào ly rồi đặt trước mặt Kiều Nhụy Kỳ.

“Cảm ơn anh.” Kiều Nhụy Kỳ lại nói một câu, cầm ly lên uống liên tiếp mấy ngụm.

Quả nhiên, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Cảm thấy nhiệt độ của mình đã giảm xuống, Kiều Nhụy Kỳ trở nên điềm tĩnh và thanh lịch hơn nhiều so với lúc nãy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-45.html.]

Cô đang nghĩ rằng hôm nay có lẽ nên dừng lại ở đây, để tránh việc trời tối khiến bản thân khó kiểm soát hơn.

Khi cô định đứng dậy từ biệt, chiếc điện thoại của chuông cửa doorbell (là chuông cửa kèm điện thoại hai chiều và xem được hình ảnh) được lắp đặt trong phòng khách bỗng vang lên.

“Tôi đi xem sao.” Tiêu Đạc đứng dậy trước, đi về phía cửa.

Kiều Nhụy Kỳ nhân cơ hội đó lại uống thêm hai ngụm nước, ly nước chanh đã gần cạn.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Đạc đã nhấc điện thoại lên, nhìn màn hình với vẻ mặt không có cảm xúc.

“Thưa anh Tiêu,” nhân viên quản lý có vẻ rất khó xử, miệng rõ ràng hơi cứng nhưng vẫn cố cười, “Người lần trước, ông Hứa, ông ấy lại đến rồi.”

Tiêu Đạc nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều so với lúc nãy: “Không phải đã bảo các người là tôi không quen biết ông ta sao?”

“Chúng tôi cũng đã nói theo lệnh của anh, nhưng…” Nhân viên quản lý nhận thấy Tiêu Đạc đang tức giận, người chủ nhà nào sống ở đây, không ai có thể đắc tội, đặc biệt là người họ Tiêu này, nhìn một cái là biết không dễ đối phó, nhưng vẫn phải cắn răng nói tiếp, “Nhưng ông ấy nói ông ấy là bố của anh.”

Âm thanh từ chiếc điện thoại có hình ảnh không lớn cũng không nhỏ, vì trong phòng rất yên tĩnh, Kiều Nhụy Kỳ ngồi trên sofa, nghe rõ ràng câu nói này.

May mắn thay, cô đã nuốt xong ngụm nước chanh cuối cùng, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ phun ra ngoài.

Cô vẫn cầm cốc trong tay, người đã quay về hướng cửa.

Sau khi nhân viên quản lý nói xong, vẻ mặt Tiêu Đạc càng trở nên khó coi hơn, đôi mắt anh lạnh lẽo như băng, khiến cho trái tim nhân viên quản lý cũng lạnh theo.

Anh thậm chí đã nghĩ sẵn về công việc tiếp theo mình sẽ làm.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không quen biết ông ta, bảo ông ta rời đi ngay.”

Có lẽ chính thái độ kiên quyết của Tiêu Đạc đã kích thích Hứa Thế Hành đang đứng chờ bên cạnh, ông quên mất sự điềm tĩnh và phong độ của người đại diện cho gia đình Hứa, trực tiếp chen vào giật lấy điện thoại của bảo vệ, đứng trước ống kính: “Tiêu Đạc, đừng quá đáng như vậy! Con nghĩ rằng cứ mãi trốn tránh không gặp bố thì vấn đề sẽ được giải quyết sao?”

Tiêu Đạc, người trước đó luôn nhíu mày, lúc này lại nới lỏng vài phần. Anh nhìn vào gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trên màn hình, từ tốn nói: “Nhưng hiện giờ cần giải quyết vấn đề là ông, không phải tôi.”

Hứa Thế Hành bị anh chặn họng đến mức không thể nói được gì. Đúng vậy, hiện tại vấn đề đang ở công ty của ông, không phải là công ty của gia đình họ Tiêu.

Công nghệ game là dự án mà nhà họ Hứa đầu tư trọng điểm, họ cũng đã đạt được một số thành tựu, trong khi đó, những năm qua gia đình họ Tiêu cũng đang đẩy mạnh lĩnh vực này. Nhìn bề ngoài, hai nhà dường như đang ngang sức ngang tài, nhưng Hứa Thế Hành tự biết rằng, thị phần của họ đang dần bị Tập đoàn Tiêu Thị ăn mòn.

Loading...