CẢM GIÁC CỦA BA NGÀY XUÂN TRONG CƠN KHÔ CẰN CỦA SA MẠC - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-24 08:33:20
Lượt xem: 78
Tiêu Đạc không đáp lại, quay lưng bước ra khỏi phòng riêng.
Xe của anh được đậu tại bãi đậu xe chuyên dụng của Đế Hào, khi đang lấy xe thì có xe đậu ở bên cạnh. Thấy chiếc siêu xe của anh, người đàn ông phủ đầy hàng hiệu trên người không nhịn được huýt sáo: “Người anh em, xe của anh ngầu quá, là mẫu mới nhất phải không?”
Tiêu Đạc không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp ngồi lên xe lái đi.
Nhìn thấy chiếc siêu xe phóng qua mình, người đàn ông thời thượng tức giận chế nhạo: “Này, cậu đến Đế Hào chơi mà còn giả vờ sĩ diện?”
Tiêu Đạc lái xe, thay vì ra thẳng sân bay thì anh lại về nhà trước. Sau khi tắm rửa thay quần áo, anh cầm chìa khoá trên bàn đi vào gara.
Anh không lái chiếc siêu xe khi nãy, mà đổi sang một chiếc SUV ổn định và tiết chế hơn.
Chiếc máy bay chở Kiều Nhụỵ Kỳ hạ cánh ở sân bay quốc tế thành phố A đúng giờ.
Nhiệt độ ở thành phố A thấp hơn thành phố H, sau khi rời khỏi cabin, Kiều Nhụỵ Kỳ khoác chiếc áo khoác mỏng bên ngoài chiếc váy trắng.
Người đàn ông họ Ngô kéo hành lý theo sau cô. Vừa rồi trên máy bay, Kiều Nhụỵ Kỳ đeo tai nghe xem phim, anh ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô.
Mặc dù có cảm giác đây là ý tứ từ chối khéo léo của đối phương, nhưng việc theo đuổi một mỹ nhân trẻ tuổi lại giàu có, khó khăn hết sức bình thường.
Người đàn ông họ Ngô không bỏ cuộc. Anh ta nghĩ, nếu như không có ai đón cô thì anh ta có thể đưa cô vào thành phố.
Cũng sẽ tốt hơn nếu như có được thông tin liên lạc.
Có rất nhiều người đang chờ ở cửa ra của sân bay, ánh mắt Kiều Nhụỵ Kỳ lướt nhanh, liền dừng lại trước thân ảnh cao lớn.
Anh ấy, một chàng trai trẻ với vóc dáng tuyệt vời. Chất liệu bộ vest và đường may tỉ mỉ, thậm chí phụ kiện đeo trên người cũng được lựa chọn cẩn thận.
Bởi vì khí chất xuất chúng, nhiều người xung quanh lén nhìn anh, nhưng anh chỉ bình tĩnh đứng đó, không quan tâm tới ánh mắt của người khác.
Mãi đến khi Kiều Nhụỵ Kỳ nhìn sang, anh mới có phản xạ.
Kiều Thuỵ Kỳ không biết anh, cô chỉ nhìn anh vì… anh đẹp trai đến mức nổi bật.
Nhưng khi thấy anh bước đôi chân dài đi về phía cô, Kiều Nhụỵ Kỳ hoảng hốt.
Cô bình tĩnh nhìn chỗ khác, giả vờ đang tìm kiếm ai đó trong đám đông, nhưng Tiêu Đạc đã đi thẳng tới chỗ cô và dừng lại.
Kiều Nhụỵ Kỳ: “… ”
Không phải chứ, cô chỉ nhìn anh một cái, không đến mức anh phải đến hỏi chứ? Cô buộc phải nhìn người đàn ông trước mặt, cố ý hành động ngạc nhiên bối rối.
“Xin chào, cô Kiều” Đối phương mở miệng, âm thanh dễ nghe như tiếng đàn vi ô lông.
Lúc này Kiều Nhụỵ Kỳ thật sự ngạc nhiên và bối rối: “Anh là ai?”
“Tiêu Đạc.” Tiêu Đạc giải thích ngắn gọn ý định của mình, “Tôi tới đón em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cam-giac-cua-ba-ngay-xuan-trong-con-kho-can-cua-sa-mac/chuong-2.html.]
Kiều Nhụỵ Kỳ nhíu lông mày, cô không hiểu vì sao anh lại tới đón cô: “Lương Khâm Việt đâu?”
“Cậu ấy có việc phải làm, không thể đi được.” Tiêu Đạc cũng không giải thích quá nhiều mà nhìn người đàn ông họ Ngô đứng cạnh cô: “Đây là bạn em à?”
Giọng nói rất bình thường nhưng người đàn ông họ Ngô không hiểu sao lại thấy lạnh cả người: “Không, chúng tôi gặp nhau trên máy bay.”
“Ồ.” Tiêu Đạc đáp lại và lịch sử hỏi: “Có cần tôi đưa về không?”
“Không cần, không cần, tôi có xe.” Người đàn ông họ Ngô liên tục xua tay, vội vội vàng vàng chào tạm biệt Kiều Nhụỵ Kỳ, nhanh chóng kéo hành lý bước đi.
Tiêu Đạc rời ánh mắt khỏi anh ta, lại nhìn Kiều Nhụỵ Kỳ: “Xe của tôi ở bãi đậu xe, đi hướng này.”
Anh vừa nói vừa xoay người chuẩn bị bước đi, Kiều Nhụỵ Kỳ tay nắm chặt va ly, đứng yên.
Động tác của Tiêu Đạc cũng dừng lại, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi cô.
“Anh thật sự là anh em của Lương Khâm Việt sao?” Chẳng trách Kiều Nhụỵ Kỳ đa nghi, dù sao cô cũng là người phụ nữ hai lần lọt top chủ đề nóng, người đàn ông họ Ngô kia vừa nhìn một cái đã nhận ra.
Lỡ như anh chàng đẹp trai này cũng nhận ra cô, lừa cô đi cùng thì sao?
Sắc mặt Tiêu Đạc không thay đổi sau khi bị nghi ngờ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó thấy: “Tính cảnh giác cao, em có thể hỏi Lương Khâm Việt.”
Kiều Nhụỵ Kỳ có số điện thoại của Lương Khâm Việt, cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, bấm gọi lần đầu tiên.
Bản nhạc chờ lần lượt truyền qua tai, âm thanh càng lâu dường như kéo dài thời gian chờ đợi.
Tiêu Đạc đứng đó nhìn cô, anh tựa như rất kiên nhẫn, không hề có ý thúc giục cô. Kiều Thuỵ Kỳ cầm điện thoại, ngước mắt nhìn anh, cuối cùng điện thoại đã được kết nối.
“Ai đó?”
Giọng nam vang lên khiến Kiều Thuỵ Kỳ giật mình, còn chưa kịp trả lời, giọng nói đã vang lên không kiên nhẫn: “Nói đi.”
Kiều Thuỵ Kỳ lấy lại tinh thần, trả lời anh ta: “Tôi là Kiều Nhụỵ Kỳ.”
Lần này đổi thành Lương Khâm Việt giật mình. Khi anh ta lên tiếng lần nữa, rõ ràng có chút xấu hổ: “Ồ, máy bay hạ cánh rồi à? Tôi có nhờ bạn tôi đến đón em, anh ấy vẫn chưa tới à?”
Kiều Nhụỵ Kỳ theo bản năng nhìn Tiêu Đạc, hỏi người bên kia điện thoại: “Bạn anh tên là gì?”
“Tiêu Đạc, anh ấy rất đẹp trai, nhìn một cái là nhận ra ngay.” “Ồ…. anh ấy đang ở đây”
“Vậy là được rồi.” Lúc này Lương Khâm Việt dừng lại, như đang suy nghĩ nên sắp xếp cho cô như thế nào: “Hay là tối nay em tới Đế Hào, bọn tôi tổ chức tiệc ở đó, em cũng có thể tới chơi.”
“Được.”
Tiêu Đạc thấy Kiều Nhụỵ Kỳ tắt điện thoại, mới mở miệng hỏi cô: “Thế nào, có cần tôi lấy giấy tờ tuỳ thân cho em xem không?”
“Không cần….” Kiều Nhụỵ Kỳ cất điện thoại, ngượng ngùng nhìn anh cười: “Lương Khâm Việt bảo chúng ta tới Đế Hào.”
“Ừ” Tiêu Đạc cũng không ngạc nhiên, nghiêng người nói với Kiều Nhụỵ Kỳ: “Đi thôi.”