Đó là  một buổi tối thứ Bảy, trong một bữa tiệc rượu.
Trước đây, một  bạn học cấp ba của  đến trường  để khảo sát. Uống rượu , họ  tránh khỏi việc ôn  chuyện xưa.
Tống Hòe vốn  uống rượu giỏi, nên lúc ,  chỉ chống cằm, nhàm chán  họ khoác lác.
 khi  thấy cái tên ,  đột nhiên ngẩng đầu.
"Haizz,  còn nhớ bạn học cũ đó ? Thật đáng tiếc, còn trẻ như  mà ..."
" , năm ngoái  còn  dự lễ tang của cô . Ung thư  dày đấy, thật đáng thương. Nghe  cha  cũng  mất hết , lúc   chỉ  một ..."
----- Tuổi còn trẻ.
—— Ung thư  dày.
—— Lễ tang.
Những từ  xa lạ đến mức như thể cả đời    từng  qua.
Anh đột nhiên  bật dậy.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía .
Đầu óc  ù .
Chắc là do uống quá nhiều rượu nên sinh  ảo giác.
Chắc là   nhầm.
C** chắc là trùng tên trùng họ thôi.
—— Cô  còn  thế giới  nữa?
—— Sao  thể?
—— Cô  sớm qua đời? Một năm ?
—— Anh sẽ  bao giờ gặp  cô nữa?
Chết là gì…
Nghĩa là cả đời  sẽ  bao giờ gặp  .
...
Anh như kẻ điên, lao  tìm tất cả những gì liên quan đến cô.
Anh  chứng minh cô vẫn còn tồn tại.
Muốn chứng minh rằng ai đó   dối .
Muốn chứng minh rằng tất cả đều là giả.
Muốn chứng minh rằng tất cả chỉ là trò đùa,   đang bày trò trêu đùa .
   gì cả.
Anh chỉ tìm thấy một địa chỉ, và một tấm bia mộ.
Gió rít từng cơn, núi cao sông dài.
Người xưa  rời ,  lúc   đầu  tìm kiếm,  lúc    gì cả.
Vậy nên ngay cả một lời xin  cũng chẳng thể kịp  .
Ký ức tràn về như cơn thủy triều, đến mức bất kỳ một cảm xúc nhỏ bé nào cũng  phóng đại đến vô tận.
Anh quỳ gối  bia mộ cô, từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn.
  ?
—— Cô  hóa thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cai-gia-cua-viec-thay-long-doi-da/chuong-8.html.]
Anh sẽ mãi mãi  thể nhận  sự tha thứ.
Bởi vì chẳng còn ai để    nữa.
Thậm chí, đến cả tư cách để  cô  sớm rời ,  cũng  .
Anh   cũng   cô bỏ  ?
...
Anh bắt đầu nhốt  trong phòng,  ngừng rót bia  cổ họng.
Chỉ khi  men  tê liệt bộ não,  mới  thể thấy cô.
Cô gái   xổm  mặt , chống cằm, xoa nhẹ tóc .
"Anh đúng là một kẻ kỳ quái."
"Rõ ràng lúc đầu  lòng đổi  là . Vậy mà bây giờ, tại    thảm đến thế?"
...
Sau đó,  sa đọa.
Dường như chỉ khi lăn lộn với những kẻ chẳng  gì,  mới cảm thấy   một chút cứu rỗi.
Mỗi ngày đều   gọi   ngoài uống rượu, mà  thì  bao giờ uống giỏi.
Hôm đó,   say mèm, lao  nhà vệ sinh,  chằm chằm  chính  trong gương.
Anh   lâu,  lâu.
Sau đó,  giơ tay, đ.ấ.m vỡ gương.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Máu theo nắm tay chảy xuống, bàn tay cũng tê dại  vì cú va chạm.
Trong gương, hình bóng của  vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn.
Anh run rẩy mở miệng.
"Vì cái gì?"
"Vì cái gì hả, Tống Hòe?"
"Vì   thể yêu một  cho trọn vẹn?"
"Vì   vứt bỏ cô ?"
"Vì   nghĩ rằng, dù   ,  vẫn  thể khiến cô   về?"
...
Sau   mới nhận ,   bao giờ hết yêu cô.
Chỉ là thứ tình yêu đó  khắc sâu đến tận xương tủy.
Nên buông bỏ thì dễ, nhưng mất   mới thấy đau đến mức  thở nổi.
Anh bỗng nhặt lên một mảnh gương vỡ  đất.
Sau đó,   gương,  rạch một đường thật sâu lên mặt .
Máu lập tức tràn , chảy dài theo gò má.
Ngày cả đám bạn bè  cuối cùng cũng 
dọa sợ, vội vàng đưa   bệnh viện.
Có   bên cạnh , đẩy đẩy vai .
"Ê,  vui ?"
"Đi  việc gì vui ?."