Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cách Sống Sót Khi Xuyên Vào Truyện BE - 345

Cập nhật lúc: 2025-06-07 13:35:17
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng Bạch Du vừa lên thuyền đã đứng bên mép nước không chịu vào, Tạ Ngọc Cung  đứng sau lưng nhìn bóng lưng nàng, luôn cảm thấy tâm trạng nàng rất tệ.

Hắn thậm chí còn có cảm giác nàng sẽ tan biến theo dòng nước chảy ngược lên trên của con thuyền, tan vào dòng kênh Bác Vận này.

Đặc biệt là lúc này bên ngoài trời đang mưa, Tạ Ngọc Cung  lấy hết can đảm đi từ khoang thuyền đến bên cửa nhỏ, gọi Bạch Du quay lại.

Hắn không dám tiến lên nữa, vịn vào cửa với vẻ đáng thương nhìn Cung Vương phi của hắn.

Bạch Du biết hắn sợ nước từ lâu, lẽ ra vừa lên thuyền nên đặc biệt chú ý chuyển di sự chú ý của hắn, nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng đó.

Trong lòng nàng còn hỗn loạn hơn cả dòng nước đang cuộn trào.

Nàng nghe thấy giọng nói của Tạ Ngọc Cung , nhưng không quay đầu nhìn hắn.

Thuyền mới chỉ rời bến, nàng phải đợi đến khi thuyền sắp đi đến giữa kênh Bác Vận mới có thể tìm cách "rơi" xuống nước để đào thoát.

Nhưng Bạch Du lại có một chút xúc động muốn bất chấp tất cả nhảy xuống ngay bây giờ, bởi vì giọng nói của Tạ Ngọc Cung  gọi nàng phía sau, giống như một lời nguyền.

Bạch Du nghe ra được sự gắng gượng trong giọng nói của hắn, liền theo bản năng muốn quay đầu lại an ủi hắn.

Nhưng... hắn không phải là một chú chó nhỏ yếu ớt, hắn là một con sói dữ với hàm răng nanh sắc nhọn.

Hắn đang tự mình làm mồi nhử, mục đích thậm chí không phải để bảo toàn tính mạng, mà là để leo lên vị trí cao nhất, muốn đạp lên xương cốt của người khác làm bệ phóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/345.html.]

Hắn không cần nàng thương hại, thương xót.

Mưa nhanh chóng dày đặc như tiếng trống trận, gió sông nổi lên, các thuyền viên đang cố gắng điều chỉnh cánh buồm phần phật trong cơn mưa tầm tã, theo tốc độ di chuyển của thuyền ngày càng nhanh, sự rung lắc của thân thuyền bắt đầu mạnh hơn.

Tóc mai của Bạch Du nhanh chóng ướt đẫm, nhưng nàng như không nghe thấy giọng nói của Tạ Ngọc Cung , vẫn đứng bên lan can, không chịu quay đầu lại.

Tạ Ngọc Cung  nóng như lửa đốt, sợ nàng sơ ý rơi xuống nước trong lúc thuyền xóc nảy.

Lại mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý tứ ra lệnh: "Bạch Du, quay lại!"

Bạch Du đứng hứng gió sông hồi lâu, mười ngón tay trắng xanh lạnh lẽo, siết chặt lấy lan can như xiềng xích, giống như nội tâm của nàng lúc này đang từng chút từng chút khép kín.

Phải tỉnh lại thôi, Bạch Du.

Nàng tự nhủ với mình như vậy.

Trước đây nàng vẫn luôn làm rất tốt, dệt nên ảo cảnh của lời nói dối một cách ung dung tự tại, dù có tráng lệ huy hoàng đến đâu, nàng cũng chưa bao giờ thật sự chìm đắm trong đó.

Nàng thậm chí còn sẵn sàng đập tan tất cả khi mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, dũng cảm đón nhận sự kinh ngạc và chỉ trích của người khác.

 

Loading...