Hắn chỉ là tò mò.
Quá tò mò.
Giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mới.
Giống như con mèo bắt được con chuột lớn, luôn phải ngửi ngửi, lật lật, nghịch nghịch một chút.
Bạch Du lật người cuộn chăn trốn vào trong, Tạ Ngọc Cung nhíu mày đứng dậy, xử lý sơ qua dải vải thấm máu.
Không cần gọi người, tự băng bó lại qua loa, vết thương kiểu này hắn xử lý nhiều rồi, không cần nhìn cũng được.
Lúc băng bó, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cuộn chăn trên giường.
Càng nhìn càng thấy lòng ngứa ngáy khó chịu.
Vừa băng bó xong, lập tức cầm bút chấm mực, vung tay viết nhanh, mặt mày hồng hào tràn đầy sức sống.
Viết tổng cộng ba bức thư, sau khi gấp lại, hắn còn chưa kịp mặc quần.
Mở cửa sổ, cũng không còn kiêng dè Cửu hoàng tử phi của hắn, có một tử sĩ lặng lẽ từ xà nhà bên ngoài cửa sổ treo ngược xuống, nhận lấy thư của Tạ Ngọc Cung , rồi nhanh chóng biến mất.
Tạ Ngọc Cung quay đầu lại, Bạch Du từ trong chăn ló ra đôi mắt nhìn về phía hắn.
Chủ yếu là nghe thấy tiếng mở cửa sổ, nên đang âm thầm quan sát.
Tạ Ngọc Cung vừa quay đầu lại, nàng cũng lập tức rụt trở vào, coi như không thấy.
Tạ Ngọc Cung đóng cửa sổ trở lại bên giường, mở miệng nói: "Là Quỷ Treo Cổ, người của ta."
Bạch Du im lặng không nói.
Nghĩ thầm đội ngũ tử sĩ của Tạ Ngọc Cung đặt tên cũng thật hoa mỹ.
Tạ Ngọc Cung lên giường hơi nhíu mày, đưa tay kéo nàng ra: "Ủ trong đó không tốt, ta rất sợ như vậy, hồi nhỏ suýt bị ngạt thở."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/262.html.]
Chuyện này Bạch Du thực sự không biết, nàng chỉ biết Tạ Ngọc Cung sợ nước, rất sợ, trước đây bị người ta đẩy xuống nước suýt c.h.ế.t đuối, tắm cũng không vào bồn tắm, đứng bên cạnh vốc nước tắm, trong cốt truyện có đoạn miêu tả này.
Sau khi bị kéo ra, Bạch Du cũng nhắm mắt lại.
Nàng giả vờ ngủ rất giỏi, nhưng lần này không thể lừa được Tạ Ngọc Cung .
Hắn trực tiếp đưa tay, dùng hai ngón tay đặt lên trên dưới mắt Bạch Du, kéo ra.
Mở toang một mắt của Bạch Du, nhìn nàng.
Bạch Du: "..." Ta không nên mềm lòng cứu chàng, c.h.ế.t đi!
Chết đi!
Tên thần kinh!
Tạ Ngọc Cung mỉm cười với ý dỗ dành: "Nàng thoải mái rồi thì mặc kệ ta sao?"
Bạch Du: "..." Cái... gì?
Tạ Ngọc Cung trực tiếp đưa tay, như thể không bị thương cũng chẳng quan tâm đến vết thương gì, kéo Bạch Du dậy.
Như bóc vỏ chuối, bóc nàng ra khỏi chăn.
Cuộn mình vào trong, ôm nàng mặt đối mặt, chăn phát ra vài tiếng kêu than sắp bị xé làm đôi, bởi vì nó không đủ lớn để cuộn hai người.
Trước đây Bạch Du luôn cảm thấy hắn là loại người thắt lưng rất chặt.
Bây giờ mới phát hiện, hắn là loại biến thái căn bản không thắt lưng.
Bạch Du bị nắm tay, Tạ Ngọc Cung hôn lên mu bàn tay nàng, lại hôn lên đầu ngón tay, sau đó ấn vào trong chăn.