“Em đang  gì thế?” Ngồi  xe buồn chán, Lữ Sính chợp mắt một lúc nhưng   ngủ . Ông  cảm thấy   Phùng Thiên Nhạn  cho tức đến mất ngủ.
 
Thấy cô cầm một cuốn sổ hí hoáy  vẽ, thỉnh thoảng    màn hình điện thoại, trong lòng ông  tò mò nên thuận miệng hỏi.
 
Thiên Nhạn  ngẩng đầu, đáp: “Tính sổ.”
 
Lữ Sính theo bản năng  dự cảm  lành, ghé sát  gần,    thấy màn hình điện thoại của Thiên Nhạn đang trò chuyện với ai đó.
 
Điều đáng ghét hơn là đối tượng trò chuyện  chính là Chu Lan Lan.
 
“Em kết bạn với Chu Lan Lan từ khi nào thế?”
 
“Gọi điện thoại hỏi xin.” Thiên Nhạn  trả lời   quên tính sổ. Cô tính  giá của những vật dụng  sử dụng trong phòng, để lúc về tổ chương trình  thể bồi thường trực tiếp.
 
Tiết kiệm thời gian!
 
“ đang giúp tổ chương trình giảm bớt gánh nặng đấy.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
 
Gân xanh  trán Lữ Sính sắp nổi lên, ông  nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn   gì.
 
“Đạo diễn, Chu Lan Lan    vong ơn bội nghĩa nhỉ. Tổ chương trình chúng  đưa cô   trải nghiệm cuộc sống của tiểu thư nhà giàu, bây giờ trải nghiệm xong   sang hại chúng .” Mạnh Tưởng Tưởng  ở ghế phụ,  thấy động tĩnh phía  liền vội vàng   .
 
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thiên Nhạn, cô  im bặt,   đầu  như thể   gì.
 
“Bớt tự dát vàng lên mặt  . Các  trả chi phí cho Chu gia, chứ  trả cho Chu Lan Lan. Nói cứ như các  thiệt thòi lắm ,  thiệt chẳng lẽ   là Phùng gia  ? Các   chương trình  vì mục đích gì thì tự  rõ, đừng  động một chút là chụp mũ  khác.”
 
“ là chủ nhân của căn phòng, bảo Chu Lan Lan chụp ảnh, cô    đường từ chối.”
 
Sắc mặt Lữ Sính  . Mạnh Tưởng Tưởng  thể bớt gây sự  ?
 
Không  đứa nhóc  là thánh cà khịa  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-262.html.]
 
Dù  cũng   xong , đưa  về là xong chuyện.
 
Trở  Phùng gia, Thiên Nhạn chính thức gặp mặt Chu Lan Lan.
 
Chu Lan Lan vẫn  chút e dè. Cô  đeo cặp sách của , khéo léo từ chối những món đồ mà Phùng gia  tặng và quyết định rời  ngay trong hôm nay.
 
“Vốn dĩ  và Thư Thanh định tài trợ cho Lan Lan  học, nhưng con bé  từ chối.” Ôn Hàm Thư  ôn hòa,  ngần ngại khen ngợi  mặt  : "Bây giờ những đứa trẻ thuần phác như  hiếm  thật, đúng là  tiếc.”
 
“Hy vọng   , Thiên Nhạn cũng  thể hiểu chuyện như .”
 
“Thiên Nhạn, con  trải nghiệm cuộc sống  dễ dàng,  là giúp khuyên Lan Lan một chút . Nghe  các con còn trao đổi phương thức liên lạc,    học cùng  còn  bạn  bè.” Ôn Hàm Thư vẫn  hiền hòa như , gần như  ai    suy nghĩ thật của ông .
 
Trước mặt  khác, ông  vĩnh viễn là dáng vẻ ôn hòa, khiêm tốn và lương thiện , quả thực là hình mẫu  đàn ông  tiêu chuẩn.
 
Thiên Nhạn  phát hiện  sự mong đợi trong đáy mắt Ôn Hàm Thư. Mong đợi cái gì cơ chứ?
 
Mong đợi cô  chấp nhận ,  nổi điên  mặt   ư?
 
Tất cả   đều  Thiên Nhạn, chờ cô lên tiếng. Chu Lan Lan thực    gì đó, nhưng dù cô     , cũng sẽ khiến tình thế của Phùng Thiên Nhạn trở nên khó xử.
 
Lòng cô  lạnh . Lẽ nào Ôn Hàm Thư đang nhắm  Phùng Thiên Nhạn?
 
“Thiên Nhạn, con suy nghĩ thế nào ?”
 
Không ai lên tiếng, Ôn Hàm Thư   chút sốt ruột. Điều  khác với dự đoán của ông . Ông    mặt lúc hai cô bé  chuyện qua video nên    nội dung. Dù là một  đàn ông của gia đình, ông  vẫn  công việc riêng,  thể ngày nào cũng ở nhà.
 
Thiên Nhạn lạnh lùng liếc Ôn Hàm Thư một cái: “Chú  vẻ  vội nhỉ. Có  chú nghĩ rằng  sẽ tức giận, sẽ nổi điên, sẽ  ầm lên ?”
 
“Làm chú thất vọng ,  sẽ    .”
 
“Nhà chúng      từng tài trợ cho học sinh nghèo. Chuyện  cứ bàn với   là ,  cần hỏi ,  như chuyện gì to tát lắm.”
 
Chu Lan Lan  bên cạnh kinh ngạc đến ngây . Có thể phản bác thẳng thừng như  ?