Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 81: Trùng sơn

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:05:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 81: Trùng sơn

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Chuyện sinh con rốt cuộc vẫn thành.

Việc cũng truyền đến tai Thái hậu.

tràng hạt Phật châu, trầm giọng thở dài, với Bồ Châu: “Hoàng thượng bướng bỉnh càn, ai gia cho bọn họ cơ hội . Đi bảo Khương Trọng Ngọc hành động .”

Bồ Châu cúi đầu đáp: “Vâng.”

*

Khương Trọng Ngọc là Hàn Lâm viện Đại học sĩ.

Ông là thiên tài thiếu niên, mười sáu tuổi đỗ tiến sĩ, Hàn Lâm viện, nhiều năm quan tích lũy danh vọng cao, càng là tấm gương cho học sinh Quốc T.ử Giám.

Vì thế, dẫn ba nghìn học sinh tới Ngọ Môn thỉnh nguyện, với ông , là chuyện dễ dàng.

“Nữ sắc loạn quốc! G.i.ế.c!”

“Nữ sắc loạn quốc! G.i.ế.c!”

Dân chúng sục sôi.

Tiếng hô khẩu hiệu vang tận mây xanh.

Còn một quan viên cũng quỳ xuống hô: "Hoàng thượng, nữ nhi Tang gia khắc phu khắc phụ khắc , là mệnh đại hung! Nạn châu chấu ở Ô châu, sét đ.á.n.h thẳng Hoàng cung, tất cả đều là cảnh bảo của trời cao."

Ông đem tất cả những việc gần đây xảy , một mạch đổ hết lên đầu Tang Yên.

Khúc Trí trong xe ngựa, cảnh tượng , với tâm phúc Thái Nguyên: "Muốn trừ khử Tang gia nữ lúc vẫn còn thiếu một mồi lửa."

Thái Nguyên lập tức hiến kế: “Đại nhân chớ vội. Khâm Thiên giám Vạn Chương, chính là một ngọn lửa.”

Khúc Trí mắt sáng lên: “Mau rõ xem.”

Thái Nguyên hạ thấp giọng: “Đại nhân còn nhớ vì Vạn Chương phạt trông coi Đế lăng ? Chắc chắn là ông xem tướng mạo cho nữ t.ử họ Tang, thậm chí còn đoán mệnh. Nếu đột nhiên c.h.ế.t . . .”

Gã còn dứt câu, Khúc Trí hiểu.

“Ý .”

Khúc Trí khen một câu, tiếp tục bày mưu tính kế của : “Vì mệnh cách của con gái, Tang Khôn từng cố ý giấu chuyện nạn châu chấu ở Ô Châu. Nay, càng khả năng g.i.ế.c Vạn Chương để bịt miệng!”

Thái Nguyên cũng nghĩ như , nịnh bợ: “Đại nhân minh. Chỉ cần Vạn Chương c.h.ế.t, mệnh cách của nữ t.ử họ Tang thế nào, chẳng do chúng gì thì ? Tang Khôn cũng đừng hòng thăng tiến.”

, đúng, khiến Tang Khôn hối hận vì hôm đó c.h.ế.t ở Ô Châu.”

Khúc Trí dường như thấy cảnh Tang gia thất sủng, đến khép miệng.

lúc , bên ngoài truyền giọng thị vệ: “Lão gia, trong cung thư tới.”

Khúc Trí , ánh mắt lạnh , thu nụ , đưa tay nhận lấy thư.

Thư do tai mắt trong cung đưa tới, mà là do nữ nhỉ của ông , Khúc Tuyết Lệ gửi.

“ . . . Tang Yên hòa nhã dễ gần, công chính màng tư lợi, trong cung hiền danh. Cũng từng hai cứu giúp nữ nhi. Ân tình lớn khó báo, mong rằng phụ chớ nhúng tay chuyện . Nếu thể, xin xoay xở giúp đỡ một hai . . . ”

Đứa con gái cầu xin cho kẻ đối địch.

Khúc Trí tức đến mắng to: “Đồ ngu! Lòng đàn bà!”

Thái Nguyên nội tình, vội hỏi: “Đại nhân, xảy chuyện gì?”

Khúc Trí tức giận : “Đứa nữ nhi ngu ngốc của , bảo cầu xin cho Tang Yên. Thật là vô dụng. Ở trong hoàng cung dọa đến vỡ mật .”

Thái Nguyên xong, cũng gì, chỉ đành im lặng.

Khúc Trí mắng thêm hai câu, nhanh lấy lý trí: “Nữ nhi của trông cậy nữa. Muốn giữ tiền đồ, chúng chỉ còn cách liều một phen.”

Thái Nguyên chắp tay tán đồng: “Mọi việc xin đại nhân phân phó.”

Khúc Trí nắm chặt lá thư thành một cục, trong mắt hiện lên sự hung ác: “Vậy thì, tay với Vạn Chương .”

*

Gần đây, Vạn Chương thường xuyên lên tầng cao nhất của Khâm Thiên giám, xuống bộ hoàng thành.

Thật , lâu , hoàng thành cũng chẳng gì để xem.

chính vì gì để xem, mới nỗi bi thương vật còn mất, sự đều thôi.

“Vạn Chương . . .”

Ông thấy Tiên đế.

Khi đó, Tiên đế mười sáu tuổi, thiếu niên phong hoa chính thịnh, trong mắt cũng từng lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

“Vạn Chương, ngươi xem tướng cho một ? Vì ngươi xem cho khác, chịu xem cho ?”

“Vạn Chương, mười sáu , sắp chấp chính. Ngươi mau xem tướng mạo , thể trở thành một minh quân ?”

“Vạn Chương, hôm nay Ngự sử đại phu khen , tài đế vương đấy.”

“Vạn Chương, ngươi cố gắng phò tá nhé. Đợi vững hoàng vị, sẽ phong ngươi một vị vương khác họ.”

“Vạn Chương . . .”

Ycười gọi tên ông, tuổi trẻ khí phách, hùng tâm bừng bừng, dường như gian nan đều thể giẫm chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-81-trung-son.html.]

Ông dám cho ybiết: Không! Ngươi tướng Đế vương! Thậm chí còn tướng trường thọ!

Không!

Ông lầm !

Nhất định là ông lầm !

Ông nhốt trong phòng, ngày đêm nghiền ngẫm ghi chép của tiền bối, mong tìm phương pháp hóa giải.

“Rầm!”

ném quả đào cửa sổ.

Ông đẩy cửa sổ , thấy y đang trèo cây đào, với ông: “Vạn Chương, ngoài chơi . Trong cung chán c.h.ế.t mất. Ngươi để ý , sắp nghẹn c.h.ế.t .”

Thỉnh thoảng ông mềm lòng, sẽ theo y ngoài chơi.

phần lớn thời gian, ông vẫn nhẫn tâm đóng kín cửa sổ, tiếp tục sách.

Y là Hoàng đế, mà cũng chẳng chấp nhặt sự thất lễ của ông, tùy theo ý ông, tự hậm hực bỏ .

Chỉ là, dần dần, y cũng đến nữa, bắt đầu sa rượu chè sắc giới.

Ông những hành vi hoang đường của y, liền đến khuyên can: “Hoàng thượng, như là đang sa đọa. Không thể tiếp tục như thế.”

Y uống rượu, ngâm trong suối nước nóng, vắt vẻo mấy mỹ nhân trần trụi.

Y thở dốc, như đang hưởng thụ, như đang thất thần: “Vạn Chương, ngươi mười tám nhỉ. Đã tên tự ?”

Ông lắc đầu, đáp: “Chưa .”

“Vậy trẫm đặt cho ngươi một chữ.”

“Chữ gì?”

“Trùng Sơn [1].”

[1] Núi non trùng điệp, nhiều ngọn núi nối tiếp , tầng tầng lớp lớp

“Vì ?”

“Người trẫm yêu, trùng sơn ngăn cách.”

Y ha hả, : “Vạn Trùng Sơn, cần đến nữa.”

“Ngươi tự cam sa đọa!”

“Ngươi hoang dâm vô đạo!”

“Ngươi khiến quá thất vọng!”

Ông phẫn nộ rời , nhiều ngày gặp y.

Y quá mức hoang đường!

Là lời nguyền ?

Chắc chắn là y trúng lời nguyền!

Gắng gượng nhẫn nhịn nửa tháng.

Ông đến gặp y, y đổi nhiều, mặt là tướng suy bại vì túng d.ụ.c quá độ.

Nghĩ đến y vốn mang tướng đoản mệnh, ông dịu giọng khuyên: “Hoàng thượng, long thể , nhất định tránh xa nữ sắc, tu dưỡng tính.”

Để phòng ngừa y tiếp tục bậy, ông dọn tẩm điện của y, đuổi hết những phi tần trang điểm lòe loẹt ngoài.

Y thấy , sấp giường : “Vạn Trùng Sơn, đêm dài đằng đẵng, ngươi đuổi bọn họ , ngươi đến bầu bạn với trẫm ?”

Còn kịp đợi ông trả lời, y ho sặc sụa, hôn mê ngủ .

Ông nhân lúc y ngủ, nhẹ nhàng chạm gương mặt gầy gò tiều tụy , nhịn : “Được. Ta ở với ngươi.”

Y thấy ?

Hẳn là .

khi tỉnh , thứ đều đổi.

“Trẫm cần đến, ngươi coi lời trẫm là trò đùa ?”

“Vạn Trùng Sơn, ngươi chỉ là món đồ chơi của trẫm!”

“Ngươi thật đáng thương!”

Mỗi một câu đều đ.â.m thẳng tim Ông.

Ông cảm giác như đang rơi xuống.

Rơi xuống ngừng.

“Vạn giám chính!”

đang gọi.

Ông nặng nề rơi xuống đất, đau đến mức phân biệt nổi là mộng thực.

“Khụ khụ khụ!”

Ông ho mấy ngụm máu, mắt tối sầm.

Trước khi hôn mê, thấy tiếng kêu hoảng hốt: “Mau gọi ngự y! Vạn giám chính rơi lầu !”

Loading...