Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 79: Tị hỏa

Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:32:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 79: Tị hỏa

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Nói là chuyện hoàng tự, thật sự đau đầu.

Tang Yên mất kiên nhẫn, liền đuổi : “Hoàng thượng hãy trị bệnh cho , chuyện để hẵng .”

Câu mang ý từ chối cứng rắn.

Hạ Doanh vui, gật đầu đáp ứng: “Tất cả tùy nàng.”

Hắn nàng cần yên tĩnh, cũng lâu, dặn Thu Chi chăm sóc cho nàng rời .

Trời bên ngoài trong xanh sáng sủa.

Bùi Mộ Dương hì hì hỏi: “Hoàng thượng ?”

Hạ Doanh , ánh mắt lạnh hẳn: “Đi gặp Thái hậu.”

Điện Vĩnh Thọ

Thái hậu đoán Hoàng đế sẽ .

Bà đang lau bài vị tiên đế, thấy đến liền : "Thắp một nén hướng cho Hoàng của con ."

Đây là định diễn khổ tình kế ?

Hạ Doanh cảm thán trong lòng nhưng từ chối.

Hắn nhận nén hương Bồ Châu đưa, cung kính lạy ba cái cắm lên.

Tiên đế ân với .

Hắn luôn khắc ghi trong lòng.

Cũng vì thế, mới càng ghét sự giả nhân giả nghĩa của Thái hậu: “Thái hậu câu mèo chuột giả từ bi ?”

Nếu bà chịu quyết đoán sớm hơn, dung túng hành vi của Nhiếp chính vương, tiên đế c.h.ế.t t.h.ả.m như thế?

Thái hậu lời châm chọc, tự tội nghiệt sâu nặng, biện bạch cho bản , chỉ : "Quả thật ai gia với tiên đế, cho nên, ai gia nhất định thành ước nguyện của ."

Tiên đế để hai tâm nguyện: một là đại Hạ hưng thịnh, hai là hoàng tộc đông đúc hậu tự.

Hạ Doanh nhíu mày: “Trẫm và Tang Yên sẽ hài tử.”

Thái hậu : “Ai gia chỉ một đứa.”

Hạ Doanh: “. . .”

Một đứa đúng là ít.

Sinh đủ trai gái thì .

Có nhiều thêm nữa cũng chẳng để gì.

Thái hậu nghĩ : “Hoàng tộc Bắc Kỳ hơn hai mươi hoàng tử. Hoàng thượng cố gắng một chút, một nửa như thôi, ai gia cũng mãn nguyện .”

Hạ Doanh: “. . .”

Mười đứa?

Bà xem là cái gì?

Ngựa giống ?

Lửa giận trong lòng dâng lên.

Sắp sửa bộc phát thì. . .

“Tiền triều lúc bất đúng ?”

Thái hậu bỗng đổi đề tài, nở nụ chắc nịch: “Từ lúc nàng cung, thiên hạ nhiều lời dèm pha. Tiền triều hậu cung đều yên. Hoàng thượng, con hiểu rõ . . . giờ con chỉ thể dùng hoàng tự để bịt miệng bọn họ.”

Hạ Doanh rõ sự uy h.i.ế.p trong đó, lạnh lùng bật : “Bà tưởng trẫm sẽ để tâm ? Ai dám can thiệp chuyện riêng của trẫm, trẫm g.i.ế.c kẻ đó.”

Thái hậu , hỏi ngược : "Vậy tại Hoàng thượng còn g.i.ế.c? Tân Ngự sử Đinh Tái suýt chút nữa đ.â.m đầu cột trụ để can gián, Hàn lâm Đại học sĩ Khương Trọng Ngọc lớn tiếng kêu gọi học sinh của Quốc T.ử Giám đồng loạt quỳ xuống ở Ngọ môn, bọn họ cũng đang chống ý chỉ đấy, Hoàng thượng g.i.ế.c ?"

Hạ Doanh: “. . .”

Là vì Tang Yên.

Nàng vì nàng mà c.h.ế.t.

Hắn cũng thể vì nàng mà g.i.ế.c .

“Suy ngẫm cho kỹ .”

Thái hậu với vẻ từ bi, như thể xuyên thấu qua để một khác, chậm rãi tiếp: “Tân Nguyên , kiên nhẫn của ai gia còn nhiều .”

Bà gọi tên tự của Hạ Doanh.

Hạ Doanh nhíu mày, chán ghét : “Đừng gọi trẫm như .”

Thái hậu vẫn giữ vẻ từ bi: “Con đăng cơ mười mấy năm nay việc đều thuận buồm xuôi gió, ai gia thật sự lo cho con . . .”

“Đủ !”

Hạ Doanh quát khẽ một tiếng, thêm nữa, xoay bỏ .

Giả dối!

Buồn nôn!

Hắn sải bước khỏi điện.

Thái hậu theo bóng lưng rời xa, định mở miệng gì đó thì đưa tay che miệng ho khan.

“Khụ khụ khụ!”

“Thái hậu!”

Bồ Châu vội đỡ lấy bà, gọi mang đến.

“Không cần. Ai gia . Chỉ là Tân Nguyên . . .”

Bà khoát tay, khổ: “Chẳng giống Tu Minh chút nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-79-ti-hoa.html.]

Rõ ràng là , lấy nửa phần tương đồng.

Bà chìm hồi ức, giọng cũng trầm xuống: “Tu Minh đối với ai gia , là một đứa trẻ hiếu thuận, nhưng ai gia bảo vệ nó.”

Bồ Châu đỡ bà xuống ghế, thuận khí cho bà, khuyên nhủ: “Thái hậu cần gì lo nghĩ nhiều như ? Hoàng thượng căn bản hiểu nỗi khổ tâm của . Người chỉ cần dưỡng cho , chẳng ?”

Thái hậu cũng là cố chấp.

Bà nhắm mắt , nhẹ nhàng phất tay: “Đi truyền Vạn Chương đến đây.”

*

Vạn Chương đang gì đó án thư.

Vài tờ giấy mỏng manh, xong liền cho phong thư, kẹp trong một cuốn sách.

Ông đặt cuốn sách trở kệ.

Trên kệ nhiều sách.

Cuốn sách đó lẫn trong, gây chú ý.

lúc , cửa mở .

Bồ Châu bước , với : “Thái hậu triệu kiến.”

Vạn Chương gật đầu, theo nàng ngoài.

Trước khi đóng cửa, ông liếc về phía giá sách một cái.

“Ái chà, hôm nay ngươi uống rượu ?”

Bồ Châu khá gần ông, đợi ông đóng cửa, nàng ngửi thấy mùi rượu, thấy ngạc nhiên.

Vạn Chương giọng mỉa mai đó, bật sang sảng: “Ha ha, uống nữa. Từ hôm nay trở , uống nữa.”

Bồ Châu liếc ông một cái đầy kinh ngạc, cảm thấy ông uống rượu còn điên hơn lúc uống.

*

Hạ Doanh đang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng.

Cả nửa ngày, cũng chỉ xử lý hai quyển.

Bùi Mộ Dương bưng , thấy liền nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng. . .”

Hạ Doanh hồn: “Có chuyện gì?”

Bùi Mộ Dương : “Có lẽ Hoàng thượng mệt , uống chút cho tỉnh táo nhé?”

Hạ Doanh từ chối.

Hắn cầm chén uống hai ngụm, đặt sang một bên, bắt đầu thất thần.

Bùi Mộ Dương thấy thế, nhịn hỏi: “Hoàng thượng tâm sự gì ?”

Hạ Doanh gật đầu thành thật: “A Yên bảo trẫm cứ chữa bệnh , hãy đến chuyện con cái. Ý nàng là . . . chỉ cần trẫm khỏi bệnh, nàng sẽ sinh con cho trẫm ư?”

Bùi Mộ Dương: “. . .”

Hóa nãy giờ Hoàng thượng thất thần là vì chuyện .

Gã cũng suy nghĩ một lát, đáp: “Nghe thì . . . hình như là ý đó.”

Hạ Doanh hỏi: “Vậy theo ngươi, chữa thế nào?”

Bùi Mộ Dương sững sờ trợn tròn mắt, đưa tay gãi đầu: Ngự y trong Thái y viện y thuật cao minh như còn tìm cách, chỉ là một thái giám thì chủ ý gì?

Hoàng đế hỏi, trả lời cũng .

Nghĩ một lúc, gã đành c.ắ.n răng : “Nô tài nhớ Tang chủ t.ử từng , uống say thì phản ứng chậm, ý thức mơ hồ . . . là Hoàng thượng uống say, sủng hạnh Tang chủ tử?”

Hạ Doanh nghĩ nghĩ, cảm thấy đó cũng là một cách, liền đồng ý.

Chỉ là . . . sủng hạnh thế nào thành vấn đề cần đắn đo.

“Ngươi tìm mấy bức tranh 'tị hỏa' mang tới đây.”

Hắn cần nhanh chóng bổ sung chút kinh nghiệm, nếu sẽ trò mặt Tang Yên.

Bùi Mộ Dương cũng tích cực, lập tức đáp lời lui : “Vâng.”

Chỉ đầy một chén , mang về mấy cuộn tranh tránh hỏa.

Gã còn tự liếc xem vài cái, hình vẽ rõ ràng, nhân vật tuyệt mỹ, nhất là những tư thế sống động như đang chuyển động, ngay cả một thái giám như gã cũng đến nóng lên.

Hạ Doanh thì khác.

Vừa mở , thấy những thể trần trụi quấn lấy , bắt đầu đau ngứa.

“Không .”

Hắn vội khép tranh tị hỏa , bôi ngọc sương cao.

Bùi Mộ Dương thấy , dè dặt : “Hoàng thượng cứ thế , đến bao giờ mới sủng hạnh hậu phi? Nô tài thường ngự y gì mà lấy độc trị độc, còn bế tắc bằng khai thông, nên mạo xin Hoàng thượng tiếp tục xem.”

Hạ Doanh thấy cũng lý.

Hắn là Hoàng đế, thể chịu nổi chút khổ ?

Tranh tị hỏa mở .

Hắn xem từng chút một, tỉ mỉ đến cả đường vân da nữ cũng bỏ sót.

“Ọe!”

Hắn che miệng, nôn đến trời đất cuồng.

Trên sớm nổi kín những nốt đỏ li ti.

Bôi bao nhiêu ngọc sương cao cũng vô dụng.

Bùi Mộ Dương sợ gấp, quỳ sụp xuống đất, tự tát miệng bôm bốp: “Hoàng thượng tha tội. Là nô tài nhiều lời. Nô tài dám nữa.”

Hạ Doanh thở dài: “Đứng lên . Vốn cũng trách ngươi.”

Hắn nôn đến sắc mặt tái nhợt, lảo đảo xuống long sàng, tự giễu : “Nếu lúc trẫm sủng hạnh A Yên mà là cái bộ dạng quỷ quái . . . nàng sẽ đá trẫm xuống giường mất thôi?”

 

Loading...