Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 28: Mê chướng
Cập nhật lúc: 2025-10-28 10:52:05
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 28: Mê chướng
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tang Yên .
Lý do vẫn như cũ, chạm đến tâm của hoàng đế, sự dây dưa giữa hai chỉ càng sâu thêm.
Mà nàng thì giữ cách.
Thế nên, nàng uyển chuyển từ chối, xòa : “Hoàng thượng, vô luận vị phi tử nào ban cho cơ hội cũng sẽ cảm kích rơi lệ. Chỉ cần ngài chịu mở lòng với các nàng , ngài sẽ phát hiện nhiều tâm hồn thú vị hơn, thần nữ chẳng qua chỉ là tầm thường mà thôi.”
“Dù nàng tầm thường, thì chứ?”
Ánh mắt Hạ Doanh xa xăm, mang theo chút cô tịch:
“Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm [1]. Chọn một , nghĩa là chọn ai khác. Trẫm chọn nàng, thì sẽ bao giờ chọn khác nữa.”
[1] Nước sông ba nghìn, chỉ lấy một ấm nước.
Tang Yên: ". . ."
Tên cẩu Hoàng đế là máy chế tạo thính ?
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế , e rằng thật sự chống đỡ nổi nữa.
“Thần nữ kinh sợ.”
Nàng cúi đầu xuống, trông thì ngoan ngoãn, nhưng bên trong đầy phản nghịch.
“Cùng trẫm ngoài dạo một vòng .”
“. . .Vâng.”
Hai một một bước khỏi nhã gian.
Ngoài nhã gian, những họ mang theo cũng lặng lẽ theo gót.
Hạ Doanh quét mắt một lượt, biểu cảm gì, nhưng khí thế của quá mạnh, khiến đám lập tức dừng bước.
Song, bảo vệ chủ nhân là bản năng khắc sâu trong xương tủy, nên họ vẫn âm thầm theo ở cách xa.
Tang Yên những chuyện , khi rời khỏi Thanh Phong cư, nàng liền đội khăn che mặt.
“Nhị gia ?”
“Trẫm cũng . Quan trọng là nàng, nơi nào ?”
“. . .Không .”
Nàng thật sự .
Ra ngoài cùng hoàng đế, áp lực quá lớn.
Nàng còn sợ gặp nguy hiểm.
Nguyên chủ vốn là kẻ khắc phu, trời mới , lỡ khắc luôn thì ?
Thấy nàng trả lời như , Hạ Doanh : “Đã thế, thì nơi trẫm .”
Nói , cong môi, nở nụ chẳng lành: “Nàng thông minh như , hẳn đoán nơi trẫm tới là nơi nào?”
Tang Yên lập tức hiểu : “Hoàng thượng hồi cung?”
Hạ Doanh gật đầu thành tiếng, mặt vẻ trẻ con dễ dạy: “Phải. Đưa nàng hồi cung. Nàng xem, chúng thật đúng là tâm linh tương thông.”
Tâm linh tương thông cái đầu ngươi!
Đồ bạo quân độc tài!
Tang Yên thầm c.h.ử.i trong lòng, ngoài miệng : “Nếu thần nữ thì ?”
Hạ Doanh nàng, ánh mắt chợt lạnh, mang theo uy nghiêm: “Tang Yên, thì luôn vài việc .”
Tang Yên: “. . .”
Cẩu hoàng đế!
Cẩu hoàng đế!
“, nếu nàng khiến trẫm vui, trẫm thể cho nàng thêm vài ngày tự do.”
Tên hoàng đế rõ ràng là lạt mềm buộc chặt đây mà!
Quá thâm hiểm!
Tang Yên chọc cho nổi lên ý chí chiến đấu: “Hoàng thượng, thần nữ thể hỏi ngài một câu ?”
Hạ Doanh gật đầu: “Hỏi .”
“Có thể sẽ mạo phạm.”
“Hỏi . Trẫm miễn tội cho nàng.”
“Tạ hoàng thượng.”
Tang Yên yên tâm hỏi: “Hoàng thượng, nếu ngài tự đ.á.n.h một quyền đến ngất xỉu, là do ngài thể cường tráng, là do quá yếu nhược?”
Hạ Doanh: “. . .”
Cái câu hỏi gì thế ?
Hắn nhất thời thật đáp thế nào.
Tang Yên thấy cau mày , cảm thấy thắng một ván, cố nín , giả bộ khổ sở: “Thần nữ ngu dốt, thật sự , mong hoàng thượng khai sáng cho thần nữ. Nếu giờ Hoàng thượng tạm thời nghĩ , thần nữ cũng vội, ngài thể hồi cung từ từ suy nghĩ.”
Không ngài sẽ cho mấy ngày tự do ?
Vậy nếu ngài trả lời nổi, xem thử còn mặt mũi nào gặp ?
Ây da, nàng đúng là quá thông minh !
Hạ Doanh dễ dàng thấu tâm tư nhỏ của nàng, nhưng nhất thời cũng chẳng gì.
“Trẫm bảo nàng trẫm vui, nàng thì , đem câu hỏi khó trẫm.”
“Hoàng thượng thông tuệ tuyệt luân, vấn đề nhỏ nhặt thể khó ngài? Thần nữ tin rằng ngài nhất định sẽ nghĩ thôi.”
Tang Yên nịnh hót, đội mũ cao ngất cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-28-me-chuong.html.]
Hạ Doanh bộ dạng tiểu nhân đắc ý của nàng, thấy thú vị, thậm chí phần đáng yêu, nên cũng chẳng so đo nữa.
Hai dọc theo con phố sầm uất chuyện.
Trong lúc đó, họ còn xem tạp kỹ, chọn đồ trang sức.
Khi chọn trang sức, Hạ Doanh thấy đồ quá thô kệch, chẳng xứng để nàng mang.
“Trẫm lệnh Thượng y cục chế tạo trang sức cho nàng. Chờ nàng nhập cung, họ sẽ mang tới.”
“Thứ ngài yêu thích là mật ngọt, nhưng với thần nữ, là t.h.u.ố.c độc. Thần nữ ngược thấy mấy món trang sức , hợp với .”
Nàng đang bóng gió từ chối.
Hạ Doanh , khẽ nhíu mày, nhưng cũng gì thêm, chỉ thở dài: “Thôi , nàng thích thì cứ mang chơi .”
Giọng điệu như một cha hiền bất lực cô con gái bướng bỉnh.
Tang Yên mà nổi hết cả da gà, rợn tóc gáy. Cái tên cẩu hoàng đế toát mùi “cha già” thế?
“Xem thử cái ?”
Hạ Doanh chọn một cây trâm gỗ, đưa cho nàng.
Trên trâm khảm một con bươm bướm bằng hồng ngọc.
Không hiểu , Tang Yên nhớ đến Giang Nguyệt, nàng cũng từng cài một cây trâm bướm hồng ngọc như thế.
Hừ, cẩu hoàng đế quan sát tinh tường đấy nhỉ!
“Bình thường thôi. Không hợp với thẩm mỹ của thần nữ.”
Nàng tùy tiện chọn hai món, trả tiền, rời khỏi quầy.
Thấy nàng bỏ , Hạ Doanh ném một thỏi vàng, chẳng buồn đợi thối, chắc hẳn lão bản cũng nổi tiền thối, mang theo cây trâm đuổi theo.
Hắn bước nhanh, chỉ vài bước bắt kịp, đùa cợt: “Giỏi lắm, bây giờ nàng càng lúc càng chẳng sợ trẫm nữa . Cả gan trẫm cơ đấy.”
Tang Yên: “. . .”
Được .
Là của nàng, giữ quy củ.
Cái xã hội phong kiến thối nát !
“Hoàng thượng thứ tội.”
Nàng dừng bước, cúi đầu nhận sai.
Hạ Doanh lên tiếng, chỉ giơ tay, cài cây trâm gỗ tóc nàng.
Tang Yên cảm giác động tác , giật ngẩng đầu, ánh mắt thoáng sững : “Hoàng thượng. . .”
Hạ Doanh mỉm dịu dàng, chậm rãi : “Nếu nàng cung, hãy để cây trâm trẫm phụng bồi nàng . Mong nàng thường nhớ tới trẫm.”
Câu mang theo vài phần hèn mọn.
Tang Yên gương mặt tuấn mỹ của , trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót, nàng thấy dường như tàn nhẫn, tổn thương .
Không!
Tang Yên, tỉnh !
Mềm lòng với đàn ông, chính là khởi đầu của bất hạnh!
“Hoàng thượng thâm tình. . .”
Thẹn dám nhận.
Chỉ mong sớm thoát khỏi mê chướng.
Ngàn lời vạn ý, cuối cùng nàng chỉ thốt một câu: “Thần nữ kinh sợ.”
Nghe , Hạ Doanh , trong nụ pha chút bất đắc dĩ: “Nghe nàng kinh sợ, trẫm chỉ thấy, hẳn là trẫm đủ . Thôi . Sẽ một ngày, nàng còn sợ trẫm nữa.”
Hắn xong, sải bước tiếp.
Xa xa, một nữ tử trẻ tuổi cầm trong tay một xâu kẹo hồ lô, ăn gần.
Hắn thấy, cũng mua một xâu, đưa cho nàng.
Tang Yên từ chối, cẩn thận tránh tay , đón lấy, nhẹ giọng một câu: “Đa tạ.”
Chỉ là hai chữ thôi.
Chỉ là nàng thật sự ăn kẹo hồ lô .
Chỉ là một hành động bình thường đến , nhưng khiến Hạ Doanh chấn động sâu sắc.
Vui mừng.
Một niềm vui tả xiết.
Vì cớ gì mà chỉ cần nàng ăn món kẹo mua, thấy vui đến thế?
Giống như cố gắng của cuối cùng cũng hồi đáp.
Hắn bỗng nhận , điều mong ở Tang Yên chẳng gì nhiều, chỉ cần nàng vui lòng nhận lấy thứ trao, thế là đủ khiến vui vẻ.
“Ngon ?”
“. . .Khá ngon.”
Chua chua ngọt ngọt, sạch sẽ, tự nhiên.
Không hổ là món ăn bắt buộc trong phim ảnh.
“Nghe một tửu lâu nấu ăn ngon, cùng trẫm đến đó .”
“Vâng.”
Tang Yên ý thức của một cùng.
Hai liền rẽ sang tửu lâu.
Quả nhiên, đồ ăn ở đó ngon.
Sau khi ăn xong bữa trưa, hai trò chuyện thêm một lúc mới tách .
Hạ Doanh sai ám vệ đưa Tang Yên về trang viện, còn thì dẫn hoàng cung.
Vừa hồi cung, liền lệnh cho Bùi Mộ Dương: “Đi truyền Phùng Nhất Thừa cung.”