Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 21: Cưỡng cầu
Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:41:09
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 21: Cưỡng cầu
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Trong lòng Tang Yên cực kì kháng cự.
Nàng thẳng, nhúc nhích.
Hạ Doanh thấy , chẳng nổi giận, chỉ khẽ nâng cằm, nhướng mày một tiếng: “Làm ? Không chịu thừa nhận ? Lan tần đích đấy. Nàng hai tỷ các ngươi bàn tính mới nhất thời hồ đồ lầm đường. Cung nhân bên nàng đều thể chứng thực. Trẫm tin, của Nguyệt Tang điện cũng sẽ chứng.”
Quả nhiên.
Lan tần rơi kết cục , cũng một phần do nàng.
Nếu nàng cung, giúp Tang Nhược Thủy tranh sủng, chuyện sẽ khác chăng?
Tang Yên nên nghĩ như , vẻ Thánh mẫu, nhưng lòng vẫn d.a.o động.
“Hoàng thượng thứ tội.”
Nàng quỳ xuống nhận sai, giọng thành khẩn: “Thần nữ ác ý với Hoàng thượng, chẳng qua là đang quá lo lắng cho chuyện Hoàng tự. Gần đây mới tin Hoàng thượng gần nữ sắc liền thấy khó chịu, thần nữ đoán thể là do tâm lý, nên mới nghĩ rằng, nếu Hoàng thượng uống say, thể xảy kỳ tích.”
“Trẫm cũng xem thử kỳ tích .”
Hạ Doanh hiệu cho nàng dậy, tiếp tục: “Nào, rót rượu cho trẫm . Chuốc say trẫm, để trẫm loạn tính xem .”
Tang Yên: “. . .”
Thật quá mất mặt!
Nàng vẫn quỳ, động đậy, cũng chẳng gì.
Hạ Doanh khẽ : “Sao? Giờ dám dùng trẫm để thử ? Trẫm , tha cho ngươi vô tội.”
Tang Yên thấy tên cẩu Hoàng đế đúng là cố tình gây chuyện, mà nàng chỉ còn cúi đầu cầu xin tha thứ: “Thần nữ tội. Xin hoàng thượng đại nhân đại lượng, tha cho thần nữ .”
Tên hoàng đế c.h.ế.t tiệt xa, nhỏ mọn!
Chuyện của Lan tần qua, khi so đo, giờ lôi hù dọa nàng!
“Ngươi chắc chắn chỉ xin trẫm tha cho ngươi thôi?”
Giọng điệu của cẩu Hoàng đế ẩn ý.
Tang Yên lập tức nhớ đến chuyện đến Vĩnh Thọ điện gặp Thái hậu, c.h.ế.t tiệt! Chẳng lẽ nàng dâng kế cho Thái hậu ? Quả nhiên, trong hoàng cung chẳng bí mật nào cả! Không, là, bí mật đều trong lòng bàn tay !
“Trẫm Tang phi , ngươi rời cung. Đây là sợ truy tội mà lén trốn ? Hửm? Tang Yên, nếu ngươi kế sách, dâng thẳng cho trẫm? Hay là sợ trẫm đem nó thi hành chính ngươi?”
Nói đến đây, Hạ Doanh giận buồn bực, giọng cũng cao hẳn lên: “Quả là phụ nhân từng xuất giá, kiến thức còn nhiều hơn cả trẫm!”
“Thần nữ. . . tội.”
Tang Yên cúi đầu, gương mặt đỏ bừng như lửa.
Đỏ đến rực rỡ.
Đỏ đến như sắp nhỏ máu.
Hạ Doanh thấy, trong lòng bỗng dâng lên một luồng hỏa khí, những thứ , là ai dạy nàng? Là phu quân c.h.ế.t ? Nghe phu quân của nàng c.h.ế.t ngay đêm động phòng? Vậy thì, đêm . . .bọn họ chẳng lẽ . .
“Đáng ghét!”
Hạ Doanh đập mạnh xuống bàn, dập tắt hết những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Tang Yên rõ nguyên do, tiếng động cho giật run rẩy.
Ánh mắt Hạ Doanh gắt gao chằm chằm nàng, trong đó ẩn chứa thứ nhiệt độ mà chính cũng ý thức , nóng bỏng tựa như ngọn lửa thiêu rụi từng lớp xiêm y nàng.
Tang Yên đến mức căng thẳng cực độ.
Bụng chẳng đúng lúc mà “ùng ục” lên hai tiếng.
Nàng hổ đến đỏ bừng cả mặt, cúi đầu thấp hơn nữa, chỉ hận thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Hạ Doanh cũng thấy tiếng bụng kêu, nhíu mày, song gì thêm.
Cái đồ ngốc , khi đến đây cũng ăn chút gì lót ?
Hắn nén xuống ý định gọi nàng cùng dùng bữa, lạnh giọng : "Sao nữa? Chẳng miệng lưỡi ngươi lanh lẹ ?”
Tang Yên chẳng thể tên cẩu Honagf đế , mà càng chỉ càng sai, liền đáp: “Thần nữ tội.”
Kỳ thực, Hạ Doanh ghét nàng câu .
Mỗi nàng thốt “ tội”, bề ngoài là nhận sai, nhưng thực chất như cầm chắc một tấm kim bài miễn tử trong tay.
Hắn thể thực sự trách phạt, mà nàng cứ thế dựa sự sủng ái của mà kiêu!
“Rất . Đã tội thì lấy công chuộc tội .”
Đôi mắt Hạ Doanh nheo , nguy hiểm như loài dã thú, khóe môi khẽ nhếch, mang theo nụ tàn khốc: “Cả hoàng cung ai lo cho Hoàng tự như ngươi. Đã , trẫm sẽ theo cách của ngươi, ban thưởng cho ngươi một hoàng tự!”
“Không thể!”
Tang Yên hù dọa, ngẩng đầu, đôi mắt trợn to, giọng run run mà kiên quyết: “Hoàng thượng! Không thể!”
Hạ Doanh sớm nàng sẽ phản đối, nhưng khi chính miệng nàng lời cự tuyệt, trong lòng vẫn dâng lên sự khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-21-cuong-cau.html.]
Trong nỗi khó chịu , cơn giận của đế vương khi x.úc p.hạ.m uy quyền, nỗi nhục của nam nhân khi tổn thương lòng tự tôn, và cả chút đau đớn khi tình ý chân thật cự tuyệt.
Hắn là hoàng đế, nữ nhân khắp thiên hạ ai là mong sinh con cho , thế mà nàng .
Vì chứ?
Có lẽ, nguyên nhân là do trong tâm nàng vẫn còn vị phu quân khuất !
Không gã nam nhân bạc mệnh đó cho nàng uống thứ mê hồn d.ư.ợ.c gì!
Thật khiến giận điên lên !
“Tại thể?”
Hắn rõ ràng đáp án, nhưng vẫn cố tình hỏi, giọng nửa dụ dỗ, nửa bức ép: “Nếu là hoàng tự đầu tiên của trẫm, và là hoàng tử, thì sẽ là trữ quân tương lai của Đại Hạ. Gia tộc ngươi để ngươi tiến cung, chẳng chính là vì điều đó ?”
“ thần nữ vì điều đó.”
Tang Yên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Thần nữ duyên với chuyện cưới gả, chỉ nguyện thủ tiết cả đời vì phu quân khuất.”
“Câm miệng! Đừng nhắc đến gã đó mặt trẫm!”
Hạ Doanh sớm chẳng còn kiên nhẫn với cái tên “phu quân mất” của nàng.
Chỉ cần thấy là nổi điên: “Ngươi ngu ngốc đến cùng cực! Ngươi cũng đang bỏ lỡ thứ gì! Ngươi còn dám cự tuyệt trẫm!”
Lửa giận dâng trào, gầm lên: “Từ giờ trở , nếu ngươi dám thêm một chữ ‘’, trẫm sẽ diệt cả nhà ngươi! Không tin thì cứ thử !”
Tang Yên: “. . .”
Cẩu Hoàng đế thật sự dùng quyền thế để ép !
Nàng sợ phẫn nộ: “Hoàng thượng xin hãy nghĩ ! Cả hậu cung bao nhiêu phi tần đều mong hạ sinh long tự, hoàng thượng hà tất cưỡng cầu với thần nữ?”
“Cưỡng cầu?”
Hạ Doanh bật vì giận: “Ngươi trẫm cưỡng cầu? Ha ha, lắm, trẫm sẽ cưỡng cầu thật cho ngươi xem! Người !"
Bùi Mộ Dương lúc đang ghé sát cửa điện trộm.
Vừa thấy hoàng thượng “ban cho Tang Yên hoàng tự đầu tiên”, trong lòng reo mừng: Nhà họ Tang sắp lên hương ! Đây là ân sủng lớn bao!
đ.á.n.h c.h.ế.t cũng ngờ: Tang Yên từ chối!
Nữ nhân thủ tiết đến mức hồ đồ ?
Đó là hoàng tự đấy!
“Có nô tài.”
Hắn vội vàng chạy , trong lòng thấp thỏm: Hoàng thượng nổi giận thế , chẳng lẽ g.i.ế.c ư? Có nên can ngăn ? Mà nếu ngăn khiến ngài hối hận, thì chắc chắn tiêu đời đầu tiên!
“Hoàng thượng bớt giận, thể g.i.ế.c Tang đại tiểu thư. . .”
“Ai trẫm g.i.ế.c nàng?”
Hạ Doanh bộ dạng ngu ngốc của Bùi Mộ Dương, giận đến mức đá thẳng một cước: “Viết chiếu! Lập tức chiếu! Tang thị Đích trưởng nữ Tang Yên đoan trang nhã nhặn, đức hạnh song , lòng trẫm, nay phong Gia Ý Hoàng quý phi! Tối nay thị tẩm!"
“Không! Không !”
Tang Yên hoảng sợ thật sự.
Nàng vội dậy định ngăn Bùi Mộ Dương chiếu, nhưng lẽ vì quỳ quá lâu, lúc dậy quá nhanh, mắt tối sầm, ngất lịm .
“Tang Yên!”
Hạ Doanh thất kinh, theo phản xạ đỡ lấy nàng.
“Nương nương. . ."
Bùi Mộ Dương thấy Hoàng đế định chạm nàng, vội ngăn : “Hoàng thượng, thể chạm nàng! Kẻo phát bệnh!”
Hạ Doanh nhớ tới cơn đau phát bệnh khủng khiếp , bàn tay đang đưa khựng giữa trung, chậm rãi thu về: “Truyền ngự y!”
“Tuân chỉ.”
Bùi Mộ Dương lập tức sai thái giám truyền ngự y, dặn khác nhẹ nhàng bế Tang Yên đặt lên long sàng.
Thái giám vô cùng cẩn trọng, khi đặt nàng xuống còn đỡ lấy gáy, nhẹ nhàng đặt lên gối, kéo chăn phủ lên nàng.
Nàng yên, y phục mùa hạ đơn bạc khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, thấp thoáng lộ làn da trắng ngần nõn nà.
Một cảnh tượng quyến rũ đến động lòng .
Hạ Doanh thái giám dám , nhưng trong lòng vẫn dâng lên nỗi ghen tức.
Ghen vì tên thái giám ở gần nàng như thế.
Ghen vì gã ôm lấy nàng.
Đó lẽ là đặc quyền của .
Tất cả đều do căn bệnh quái ác đó!
Lần đầu tiên, Hạ Doanh sinh lòng thù hận với căn bệnh của . . .và cả một khát vọng mãnh liệt chữa khỏi.
.