Qua Vi bước khỏi rừng trúc. Ánh trăng bàng bạc dịu dàng rót xuống, vài ba chú đom đóm tựa như những chiếc đèn lồng bé xíu, lượn lờ dạo chơi giữa khóm tre.
Bên ngoài rừng trúc, một con đường mang tên “Thông Thiên” lặng lẽ xuất hiện trong sân từ lúc nào . Qua Vi đặt chân lên bậc thang, rời khỏi nơi .
Sau , nhờ một cơ duyên tình cờ, nàng mới hôm nay đụng một con Yểm Thú đang trong giai đoạn ấu thơ.
Yểm Thú, loài thể biến ảo thành vạn vật, cảm nhận cung bậc cảm xúc của sinh linh. Chúng dựa việc thu thập những cảm xúc tiêu cực để ngừng lớn mạnh, và lấy việc giam cầm linh hồn trò tiêu khiển.
May mắn là nàng rơi cơn ác mộng của nó, nếu thì...
Khi nàng đặt chân lên tầng thứ bảy của tháp Thông Thiên, thứ hiện mắt là một sa mạc mênh m.ô.n.g vô tận.
Đôi chân nàng lún sâu lớp cát dày, trong tầm mắt chỉ vài bụi cây chịu hạn mọc lác đác, ngoan cường bám trụ lấy sự sống.
Qua Vi rút chân khỏi cát, đổ sạch cát trong giày đến một cây xương rồng bà, xổm xuống tỉ mỉ quan sát.
Xương rồng bà, còn gọi là “la bàn nhỏ”, vì các nhánh của nó thường xu hướng mọc nghiêng về phía Nam, tác dụng chỉ hướng trong sa mạc.
Một lúc lâu , Qua Vi mới dậy. Thôi thì cứ thứ cho sự mù đường của nàng , tới lui mà vẫn chẳng rốt cuộc nó mọc nghiêng về phía nào.
Bất đắc dĩ, nàng đành lôi cây xương rồng bà trong gian của .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Cây xương rồng to tròn, mập mạp xuất hiện la oai oái: “Đây là thế, mà khô khan thế ?”
“Nhà của tổ tiên ngươi đấy,” Qua Vi bực bội đáp.
“Thảo nào, nơi thấy sảng khoái cả !” Cây xương rồng nhảy tót xuống sa mạc cắm rễ, vui vẻ .
“Nhị Cầu, ?” Qua Vi tò mò hỏi.
“Ừm, bộ rễ ngàn chân vô địch của đang dò xét đây.” Bộ rễ phát triển của cây xương rồng nhanh chóng lan trong sa mạc, vươn dài bốn phía và cắm sâu xuống lòng đất.
Nghe , Qua Vi tìm một cồn cát xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
“Ha, tìm thấy !” Cây xương rồng kích động đến độ gai cũng dựng hết cả lên. “Nước! Bên nhiều nước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-93.html.]
Nhánh xương rồng đỉnh của nó nghiêng hẳn về phía bên .
Quá đỉnh! Qua Vi vươn tay vỗ nhẹ lên một chiếc gai nhỏ của cây xương rồng, một luồng dị năng màu xanh lục từ đó cuồn cuộn truyền cơ thể nó.
Đây là phần thưởng dành cho nó, cây xương rồng sung sướng lắc lư .
Ba năm phút , Qua Vi mới thu tay và lên: “Đi thôi!”
“Nữ thần của , chụt chụt!” Cây xương rồng tặng cho nữ thần một cái ôm thắm thiết.
Tiếc là, nó gai là gai.
Qua Vi tỏ vẻ ghét bỏ né . Nhị Cầu đành lui về chọn cách khác, nó nhảy lên cổ tay nàng, ấm ức thu nhỏ thành một chiếc “vòng tay”.
Qua Vi về phía bên . Đi một đoạn, nàng thấy phía một chấm đen nhỏ đang ngừng di chuyển giữa những cồn cát.
Chấm đen nhỏ ngày một gần hơn, để lộ một gương mặt trẻ trung căng tràn sức sống, mái tóc dài buộc cao gọn gàng, mặc một bộ đồ ngắn tay năng động. Rõ ràng đây là cô gái nàng từng gặp ở tầng thứ nhất.
Cô gái còn vẻ ngạo mạn như đầu gặp mặt. Nhìn thấy Qua Vi, cô chỉ khựng một chút gắng sức chạy về phía nàng.
Khi cô gái đến gần hơn, Qua Vi mới nhận bộ quần áo cô chỉ bám đầy bụi cát mà còn rách vô chỗ, đặc biệt là vạt áo và ống quần, trông chẳng khác gì giẻ rách.
Trên mặt và tay cô cũng chi chít những vết xước lớn nhỏ đều, mái tóc ngắn dính đầy cành khô lá úa, trông như lăn lộn trong đống cỏ khô .
“Vị cô nương ...” Đứng cách một cồn cát, cô gái ngập ngừng cất lời.
“Mình tên Qua Vi, bạn thể gọi là Tiểu Vi.” Qua Vi thầm nghĩ cô gái chắc chắn quên chuyện họ từng gặp .
“Tiểu Vi, là Bách Tú Nhi, bạn cứ gọi là Tú Nhi.” Bách Tú Nhi .
Tú Nhi ? Cái tên ...
“Tú Nhi, bạn chứ?” Qua Vi thấy bộ dạng t.h.ả.m hại của cô thì khỏi hỏi han.