Bánh Nướng thì cứ một miếng bánh bao, một hớp nước dùng hoành thánh, ăn ngon lành.
Thím Cố chỉ ăn một hai viên hoành thánh, húp chút nước dùng nỡ ăn nữa, bà đẩy bát của sang cho Bánh Nướng.
Ăn uống no nê, thím Cố dắt Qua Vi đến cửa hàng lương thực, mua thêm chút bột mì và đường trắng.
Sau đó, họ ghé qua khu phố bán vải, mua mấy súc vải lựa cho Bánh Nướng và Qua Vi mỗi một đôi giày vải mới.
Cuối cùng, họ còn lượn một vòng qua khu bán sản vật núi rừng. Nơi đó bày bán đủ thứ săn bắt từ núi, sông. Thím Cố mua thêm một ít mỡ heo, lúc mới cảm thấy thỏa mãn mà rời .
Cứ thế dạo hết một vòng, mặt trời cũng lên đến đỉnh đầu. Thấy trời còn sớm, ba vội vàng xách giỏ, đeo túi con phố ban sáng.
Ở đầu phố, vài mua sắm xong đang đợi xe. Thấy ba thím Cố tới, họ liền vẫy tay hiệu.
Trong lúc chờ xe, bắt đầu rôm rả trò chuyện về những thứ mua ở chợ phiên.
Thím Cố khối chuyện để kể. Nào là con bé Tiểu Vi chỉ tặng bà một bộ cụ, mà còn mời hai con bà ăn hoành thánh nữa.
Bà còn cố tình lôi chiếc bánh bao để dành cho chú Dương , giơ lên mặt khoe một vòng mới cất : “Nhìn xem, cái bánh bao là con bé Tiểu Vi đặc biệt mua cho ông Dương nhà đấy. Mọi xem, con bé khách sáo quá chứ!”
Cái vẻ mặt hãnh diện phổng mũi , cứ như thể con gái ruột của bà rạng danh gia đình .
Những trong thôn Đào Khê thì ngưỡng mộ ghen tị, trong lòng thầm tiếc hùi hụi: Sao đầu tiên gặp Qua Vi là nhỉ?
Cứ thế, chuyến xe về làng rộn rã trong tiếng khoe khoang của thím Cố cho đến tận khi về đến thôn Đào Khê."
"Sau buổi họp chợ, thím Cố càng quan tâm đến Qua Vi, khi còn chăm lo cho cô hơn cả con gái ruột.
Bánh Nướng thì cứ như cái đuôi nhỏ của cô, ngày nào Qua Vi luyện tập thể lực, bé cũng lẽo đẽo theo. Đừng , nhóc tập tành cũng dáng hình phết!
Ngay cả chú Dương vốn là ít , giờ cứ thấy Qua Vi là bất giác mỉm hiền hậu. Có lẽ, cái dày của chú tài nấu nướng của cô chinh phục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-85.html.]
Ba tháng thấm thoắt trôi qua, dài dài, ngắn cũng chẳng ngắn. Qua Vi thường xuyên nhờ thím Cố kể cho những chuyện về Thông Thiên Tháp.
Thím Cố cũng chẳng giấu giếm điều gì, gì nấy. Thậm chí, thím còn tỉ mỉ kể quá trình leo tháp của ngày , cùng với những câu chuyện xưa cũ từ khác.
Mỗi thím Cố kể chuyện, lũ trẻ trong thôn xúm xổm ở góc tường hóng chuyện, đặc biệt là Bánh Nướng, nào bé cũng say sưa như nuốt từng lời.
Càng hiểu rõ về Thông Thiên Tháp, lòng Qua Vi càng thêm bất an.
Bao nhiêu năm qua, cứ đến Lễ hội Sơn Thần ở Đào Nguyên là hơn một ngàn tham gia leo tháp. Thế nhưng, trong suốt cả ngàn năm, phần lớn tham gia đều dừng bước ở tầng thứ mười, thành tích nhất cũng từng vượt qua tầng hai mươi.
Ngay cả vị thành chủ hiện tại của thành Đào Nguyên, năm đó cũng đành ngậm ngùi ôm hận dừng chân tại tầng hai mươi, thất bại trở về.
Ấy mà đồn rằng, Thông Thiên Tháp tới tận chín mươi chín tầng!
Chín mươi chín tầng, mỗi tầng là một cửa ải. Chỉ khi vượt qua tất cả, mới xem là leo tháp thành công!
Mỗi ngày, trời còn tỏ mặt , Qua Vi cõng lưng chiếc bao cát vá víu chứa đầy 45kg cát sỏi do thím Cố chuẩn , bắt đầu chạy bộ buổi sáng dọc theo con đường mòn thôn.
Cô đặt mục tiêu cho mỗi ngày là vượt qua giới hạn của ngày hôm , ép bản đến cùng cực.
Giới hạn là gì?
Bạn bao giờ trải nghiệm cảm giác nhẹ nhõm, khoan khoái đến tột cùng khi phá vỡ giới hạn của bản ?
Qua Vi nghiến răng kiên trì, lê từng bước chân nặng trĩu. Mồ hôi túa như tắm, tóc tai, quần áo ướt sũng dính bết .
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay lúc Qua Vi cảm thấy từng thở cũng nóng rát, một luồng nhiệt quen thuộc bỗng trào từ lòng bàn chân và đỉnh đầu. Nó tựa như một dòng suối nhỏ ấm áp, len lỏi chảy khắp cơ thể.