Qua Vi lúc mới đẩy cửa bước . Tần Nghị đang khung cửa sổ sát đất thật lớn, tiếng mở cửa, , chỉ chiếc sofa nhỏ bên cạnh: “Em đến , !”.
Qua Vi xuống sofa: “Anh Tần, tìm em ạ?”.
Tần Nghị xuống chiếc sofa đối diện, gật đầu: “Ừ, một việc cần em giúp.”
“Chuyện gì ạ?” Qua Vi tò mò hỏi, trong lòng thầm đoán là nhiệm vụ ! Trời mới dạo cô chán ngán đến mức nào.
Tần Nghị thẳng mắt Qua Vi, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Em dị năng của là gì ?”.
Qua Vi ngớ câu hỏi : “Anh Tần, là hệ Phong ?” Hồi ở thành phố S, cô từng thấy Tần Nghị tay, vũ khí dùng chính là những lưỡi d.a.o gió sắc bén.
“Đó chỉ là những gì thôi,” đầy ẩn ý.
Ý gì đây? Chẳng lẽ còn điều ? Qua Vi đột nhiên trợn tròn mắt, chẳng lẽ nào...
Tần Nghị hài lòng Qua Vi, cô gái nhỏ quả thật thông minh, một hiểu mười.
“Anh Tần, ... cũng là hệ kép ?” Qua Vi quá đỗi kinh ngạc, năng cũng chút lắp bắp.
Dị năng giả hệ kép là , chỉ là lượng cực kỳ ít ỏi. Cả căn cứ sở hữu dị năng kép vượt quá hai con , và hầu hết bọn họ cô đều từng tên.
Thế nhưng, cô bao giờ ai nhắc đến chuyện Tần đại đoàn trưởng lừng lẫy cũng là hệ kép. Công tác bảo mật thật!
“ , cũng là hệ kép!” Tần Nghị gật đầu, khẳng định chắc nịch.
Qua Vi chớp chớp mắt, tỏ vẻ cần thời gian để tiêu hóa thông tin .
“Thật , phái đến thành phố N để tiếp ứng các em ban đầu là .” Tần Nghị ném một quả b.o.m tấn khác, khiến Qua Vi choáng váng đến phân biệt nổi phương hướng.
Cái gì mà vốn dĩ đến thành phố N? Vậy tại xuất hiện ở đó? Lẽ nào chuyện còn liên quan đến dị năng thứ hai của ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-65.html.]
Tần Nghị cũng úp mở nữa mà thẳng: “Dị năng còn của là tiên tri.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Tiên tri? Là cái kiểu tiên tri mà cô vẫn nghĩ đến ? Giống như các vị thần tiên trong truyền thuyết?
Qua Vi quá đỗi kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Dị năng của là dự đoán tương lai ?”.
“Dự đoán tương lai? Không thần kỳ đến mức đó . Hiện tại, chỉ thể mơ hồ cảm nhận một vài chuyện, ví dụ như quân đội phái viện trợ, cảm nhận rằng về phía Nam sẽ một bất ngờ tưởng.”
Tần Nghị sofa, từ tốn kể chuyện.
“Anh theo quân đội thẳng về phía Nam, đến thành phố N thì linh cảm mách bảo rằng, nơi đó chính là điểm đến. Vì ở thành phố N, và đó gặp gia đình em. Em còn nhớ nhiệm vụ ở thành phố S ? Người cần tìm là một tinh thần lực vượt trội. Ban đầu, nghĩ đó là ba em, Qua Võ, nhưng bây giờ xác định , cần tìm chính là em.”
“Anh Tần, đang gì ? Sao em hiểu gì hết?” Qua Vi mà mơ hồ chẳng hiểu gì cả, cần tìm là chứ.
“Đừng là em, chính cũng giải thích rõ , đây là một loại dị năng khó thể diễn tả bằng lời,” Tần Nghị tự giễu.
Qua Vi: “...” Cái dị năng , em cũng xin chịu thua.
“Tiểu Vi, một dự cảm mãnh liệt, rằng bước ngoặt của Z quốc sắp xuất hiện, và em chính là quan trọng nhất trong bước ngoặt đó,” Tần Nghị tiếp.
Cái gì? Nếu vì vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nghị, cô nghĩ đang đùa với .
Cô chỉ là một bình thường thôi mà, từ khi nào mà chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia dính dáng đến cô ?
Tần Nghị hiểu rằng đây quả thực là một chuyện khó chấp nhận, cũng giống như dị năng của , đều vô cùng hư ảo.
“Dù em tin , sự thật vẫn là như ,” Tần Nghị nghiêm mặt , “Anh định đưa em đến một nơi, em bằng lòng cùng ?”.
Qua Vi vẫn hồn, Tần Nghị hỏi liền đáp: “Anh Tần, em cần suy nghĩ một chút.”
“Được, em cứ về , nghĩ kỹ trả lời .” Tần Nghị dậy, tiễn Qua Vi khỏi văn phòng.