Thế nhưng, bây giờ ông còn một nữa, ông là vợ con, thể vì bản mà để vợ con chịu ấm ức.
“Chồng ơi, ăn cơm!” Giọng quen thuộc của vợ từ trong phòng vọng . Qua Võ thở dài, xoay nhà.
Biết hai bố con Qua Võ hôm nay sẽ về, Lâm chuẩn một bữa tối vô cùng thịnh soạn, xem như là để tẩy trần cho cả hai.
“Mẹ ơi, kể nhanh chuyện hôm nay ở nhà ông nội , bố đ.á.n.h chú ạ?” Qua Đường bàn tò mò hỏi, vô cùng执着.
Qua Võ bước thấy thế, đột nhiên thấy ngượng chín cả mặt. Con trai mong chú nó đ.á.n.h như nhỉ?
“Có!” Lâm Vân gật đầu chắc nịch, nhưng bà vợ của cào cho một phát, chị thầm bổ sung trong bụng.
“Ôi dzui quá, chú đ.á.n.h !” Qua Đường thế, liền vui sướng khoa tay múa chân.
Qua Võ & Lâm Vân: “...”
"Ăn tối xong, Qua Đường mới để ý trong nhà thêm một thành viên mới.
Lúc , con vẹt lông xanh đang đối diện cửa sổ phòng khách, ngừng uốn éo dáng, dùng chiếc mỏ nhỏ xinh chải chuốt bộ lông xanh mướt của , vẻ đây sắp lóa mắt thiên hạ.
lúc , một bàn tay nhỏ nhắn bất ngờ túm lấy chân nó, xách ngược lên.
Con vẹt chỉ cảm thấy trời đất cuồng, cả lộn một vòng 360 độ treo ngược lơ lửng giữa trung. Nó tức thì xù lông, hét toáng lên: “To gan! Mau buông trẫm !”.
Đáp nó là một tràng khúc khích. Qua Đường cầm con vẹt tay, ngớt: “Chị ơi, con chim tấu hài thật đấy!”.
“Trẫm chim! Ngươi mới tấu hài, cả nhà ngươi đều tấu hài!” Con vẹt tức đến xù lông.
“Chị xem lúc nó xù lông giống cái mũ ?” Qua Đường phấn khích tột độ, “Hay là gọi nó là Mũ Xanh ?”.
“Mũ Xanh” mới lò oan ức quàng quạc phản đối: “Không , trẫm tên là Mũ Xanh!”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-64.html.]
Qua Vi bên cạnh xem mà vui lây, ngay cả ba Qua và Lâm cũng nhịn . là hai đứa dở mà.
Cuộc sống dường như trở như đây. Qua Vi bắt đầu những ngày tháng chạy bộ từ tờ mờ sáng, đến tòa nhà quân bộ để nâng cao thể lực, còn buổi chiều thì ở nhà mày mò về thế giới của dị năng.
Đương nhiên, giờ cô còn thêm một cuốn “Bách khoa thư về sinh vật Trái Đất” dày cộp do Tần Nghị “tặng”, là để cô thêm kiến thức, trở thành một thưởng thức!
Thoáng cái nửa tháng trôi qua. Ba Qua vài nhiệm vụ, nhưng Đội Đao Nhọn chẳng nhiệm vụ nào cho cô. Ngay lúc cô đang nghĩ Đội Đao Nhọn quên mất sự tồn tại của , thì Tiểu Tề đến.
Sáng hôm nay, cô khỏi cửa chuẩn chạy bộ thì thấy Tiểu Tề lái một chiếc xe bay quân dụng đỗ bên đường. Anh thò đầu khỏi cửa sổ, rạng rỡ: “Em gái, lên xe nào!”.
Qua Vi mở cửa xe ghế phụ: “Anh Tề, dạo chẳng thấy cả, em cứ nhắc mãi.”
Tiểu Tề lái xe : “Dạo nhiều việc, nên giờ rảnh cái là tìm em ngay đây còn gì? Trưa nay qua nhà em ăn chực một bữa ?”.
“Hoan nghênh ạ, để em báo em một tiếng!” Qua Vi cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Lâm.
Mẹ Lâm lập tức gọi video qua: “Tiểu Vi, Tiểu Tề ở cạnh con ? Con hỏi xem trưa nay nó ăn món gì?”.
Qua Vi: “...”
Hoang mang tột độ. Đây thật là ruột của ?
Tiểu Tề lập tức hớn hở ghé sát : “Dì ơi, cho con món thịt kho tàu là ạ!”.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Lâm Vân sảng khoái đáp lời: “Ok luôn! Lát nữa qua sớm nhé!”.
Nói chuyện một lát, họ đến tòa nhà quân bộ. Cả hai xuống xe thẳng lên văn phòng của Tần Nghị ở tầng cao nhất.
Tiểu Tề đưa Qua Vi đến cửa văn phòng rời . Qua Vi bước lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong lập tức vọng một giọng lạnh lùng: “Vào !”.