Lúc khỏi nhà kho, ba cũng hề rảnh tay. Tần Nghị và Qua Võ mỗi vác hai bao đồ ăn lớn, còn Qua Vi đẩy một chiếc xe đẩy hàng, cả ba khải trở về.
Khi họ trung tâm thương mại, Tiểu Tề và những khác đang hừng hực khí thế khuân vác đồ đạc. Chiếc xe bay cỡ lớn vẫn còn trống hơn một nửa.
Thấy , ba cũng lập tức tham gia đội ngũ bốc vác.
Tần Nghị bình thường là mặt lạnh như tiền, công tư phân minh, một là một, hai là hai. Tuy nhiên, bao giờ vẻ đoàn trưởng. Khi nhiệm vụ, luôn đầu trong những lúc nguy hiểm, đồng cam cộng khổ với em khi gian khó, vì các thành viên đội Đao Nhọn kính trọng.
Cùng đổ máu, cùng đổ mồ hôi! Đó chính là tinh thần của Đao Nhọn!
Đến chạng vạng, chiếc xe bay quân dụng cỡ lớn cuối cùng cũng chất đầy. Tần Nghị cử một tiểu đội tám hộ tống xe về , những còn về tòa nhà ban đầu, một trong những cứ điểm của đội Đao Nhọn.
“Tiểu Vi, con về căn cứ luôn?” Ăn tối xong, Qua Võ phòng con gái hỏi.
Hiện tại trong đội chỉ một Qua Vi là con gái nên cô đặc cách ở một phòng riêng.
“Con trở thành trường hợp đặc biệt.” Qua Vi lắc đầu, “Ba , con là con gái thì chứ? Con thấy ở đây !”
Qua Võ há miệng định gì đó, nhưng thôi. Ông cô con gái để mặt mộc trong bộ đồ thể thao mặt, rõ ràng là đang ở độ tuổi như hoa, mà ngày càng chững chạc, trưởng thành.
Con gái lớn , hình như cần ba nữa. Qua Võ cô con gái cao đến mang tai , bỗng cảm thấy hụt hẫng lạ lùng.
Cô con gái bé bỏng ôm tay ông nũng nịu, cô con gái lóc tâm sự với ông, dường như tan biến ký ức.
Trong lòng ông mất mát kiêu hãnh. Con gái đột nhiên trưởng thành khiến ông khỏi chạnh lòng, nhưng đồng thời, một niềm tự hào “nhà con gái lớn” thể kìm mà dâng lên trong lòng.
Thấy ba đột nhiên vẻ buồn bã, Qua Vi hiểu mô tê gì cả: “Ba, ba thế?”
Qua Võ hồn, vẻ mặt lo lắng của con gái, ông bỗng bật : “Ba , con nghỉ sớm !”
Là do quá khắt khe . Con gái ưu tú, xuất sắc và tự lập như , đáng lẽ ông tự hào mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-61.html.]
Sắp bốn mươi tuổi đầu còn suy nghĩ vẩn vơ, đúng là màu.
Qua Võ rời , Qua Vi ngoài cửa sổ. Màn đêm đen như mực, một tia sáng, tựa như một thành phố chết.
Nghĩ đến cây trinh nữ thu gian buổi sáng, cô bèn sân nhỏ trong gian để xem xét. Cây nhỏ vẫn y nguyên dáng vẻ cũ, khiến cô chút thất vọng trở về phòng.
Cô kéo rèm cửa, đến bên giường, lấy một bộ chăn ga mới từ gian . Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô nhắm mắt chìm giấc ngủ say.
Sáng hôm , Qua Vi tỉnh giấc mà thấy tiếng nhạc cello quen thuộc, trong lòng thấy quen.
Cô gian xem cây trinh nữ, phát hiện lá của nó cuộn tròn cả , đóa hoa màu hồng đỉnh cũng biến thành màu tím rực rỡ từ lúc nào .
Thế nhưng, nó vẫn phản ứng gì, Qua Vi đành rời khỏi gian.
Khi cô lên đến tầng thượng, xe bay đậu sẵn ở đó. Mọi đang chạy bộ buổi sáng quanh sân thượng, Qua Vi liền chạy đến lưng Qua Võ, hòa đội ngũ.
Chạy bộ xong, ai nấy đều vã mồ hôi, một nồi cháo lớn cũng đang bốc khói nghi ngút. Cả nhóm quây quần ăn sáng.
Ăn xong, lập tức xuất phát đến trung tâm thương mại Vạn Đạt.
Khi thang máy xuống đến tầng hầm thứ ba, con vẹt Lục Mao là đứa bay đầu tiên, lao thẳng đến nhà kho. Hôm nay nó nhất định ăn cho no!
Con rắn nhỏ cũng chịu thua kém mà đuổi theo, tuy mấy con sâu đó mùi vị cũng bình thường, nhưng nó chính là tranh giành với con chim lông lá .
Chỉ điều... khi chúng kho hàng, lật tung cả nhà kho lên mà vẫn tìm thấy một con sâu nào!
Lục Mao nổi giận, cái lũ nhát gan chắc chắn trốn .
Nó tin, bèn bắt đầu mổ lóc cóc dọc theo chân tường. Bức tường chiếc mỏ sắc nhọn của nó mổ một cái liền lộ lớp vách bên trong, và ở đó, rõ ràng là một ổ ấu trùng trắng trẻo, mập mạp.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!