Hôm qua chiến đấu cả ngày, hôm nay nghỉ, thế nên chẳng mấy ai dậy sớm. Những hiếm hoi ngửi mùi hương đều thầm tò mò là món gì mà thơm thế, thôi bụng réo cồn cào.
Chín cô gái rủ , mới sáng sớm mặt tại khu y tế.
Họ tìm đến thẳng lều của Văn Minh Khê. Bên trong im phăng phắc, cả nhóm rón rén ghé mắt thì thấy cô bạn vẫn còn đang say ngủ.
Qua Vi hiệu cho lùi ngoài. Cả đám tụ tập cửa lều, cô thì thầm: “Minh Khê còn ngủ. Hôm nay chúng nghỉ, là dạo một vòng , hoặc qua chỗ tớ xem ?”
“Được đó! Nói mới nhớ, tụi còn gặp bác gái bao giờ!” Kim Vâng Vâng thì phấn khích mặt, liền giục Qua Vi dẫn đường.
Thế là cả nhóm chuyển hướng sang lều của Lâm. Dù họ dậy sớm, nhưng khi đến nơi thì vẫn gặp ai.
“Lớp trưởng, mới sáng sớm mà bác thăm bệnh nhân ?” Vân Nhu Nhu liếc thời gian hiển thị thiết đầu cuối, mới hơn sáu giờ một chút.
“Ừm, các trong một lát ?” Qua Vi chỉ trong lều.
Kim Vâng Vâng và mấy bạn lắc đầu: “Thôi, tụi dạo chút , lát nữa thăm Minh Khê .”
Qua Vi gật đầu. Cả nhóm định thì một giọng dịu dàng vang lên: “Tiểu Vi, con đến ?”
Qua Vi nhận ngay giọng của , cô mừng rỡ : “Mẹ, về ạ?”
Kim Vâng Vâng và những khác cũng đầu , bắt gặp một phụ nữ trẻ trung mặc đồng phục y tế màu trắng, đường nét khuôn mặt giống lớp trưởng.
Bà mỉm hiền hậu, thấy Qua Vi và bạn bè của cô, bà thiện gật đầu chào: “Chào các cháu, mau trong !”
Nói , Lâm vén rèm cửa, mời cả đám lều. Sau đó, bà lấy những món ăn vặt mà bà vẫn chuẩn riêng cho Qua Vi để chia cho .
“Oa, ngon quá!” Vân Nhu Nhu híp đôi mắt to tròn thành một đường chỉ, đồ ăn vặt của Lâm chinh phục.
“Cái đồ ham ăn !” Qua Vi búng nhẹ mũi cô bạn, vẻ mặt bất lực.
Mẹ Lâm thấy các cô gái ăn ngon lành thì cũng vui vẻ mỉm , mấy đứa trẻ trông đứa nào cũng ngoan ngoãn, đáng yêu.
Cả nhóm ở chỗ Lâm một lúc, thời gian cứ thế trôi vèo trong tiếng đùa rộn rã, chớp mắt hơn bảy giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-446.html.]
“Mẹ, bọn con qua xem Minh Khê dậy ạ.” Qua Vi thấy cũng đến giờ nên dậy.
“Được, các con , cũng đây,” Lâm .
“Cháu chào bác ạ!” Kim Vâng Vâng và các bạn cũng đồng thanh dậy tạm biệt.
Vừa khỏi lều, họ mật khoác tay .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Lớp trưởng ơi, dịu dàng quá !”
“Mẹ đồ ăn vặt cũng siêu ngon nữa!” Vân Nhu Nhu vẻ mặt tận hưởng. “Lớp trưởng, sướng thật đấy, lúc nào cũng ăn đồ ngon như .”
Qua Vi mặt mày hớn hở: “Nếu thích thì tớ dẫn qua chơi.”
“Lớp trưởng, bên trọng bên khinh nhé, còn tớ nữa!”
“Tớ cũng cùng!”
“ đó, bỏ sót đứa nào đấy!”
Cả đám nhao nhao , tiếng trong trẻo, đầy sức sống vang vọng khắp nơi.
Chẳng mấy chốc, họ lều của Văn Minh Khê. Lần cô tỉnh, đang dựa thành giường với vẻ mặt chán như con gián.
“A, cuối cùng các cũng đến, tớ chán c.h.ế.t !” Văn Minh Khê thấy nhóm Qua Vi, cả như hồi sinh.
“Tụi tớ đến từ sớm đấy chứ, nhưng thấy ngủ say như c.h.ế.t nên sợ phiền, mới dạo một vòng thôi,” Kim Vâng Vâng liến thoắng giải thích.
“Thôi , mau ,” Văn Minh Khê .
Cả nhóm , nhanh chóng vây kín quanh giường của Văn Minh Khê.
Những bệnh nhân ở giường bên cạnh sang với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, vô thức liếc về phía rèm cửa, dường như cũng đang mong ai đó đến thăm .
“Minh Khê, bác sĩ bao giờ viện ?” Qua Vi quan tâm hỏi.