Đặc biệt nhất là cánh cửa chính, đó là một phiến đá dày to, cần nhiều hợp sức mới đẩy đóng . Toàn bộ căn nhà chỉ vài lỗ hổng khoét ở các góc để thông gió.
“Oa, từng ở trong một căn nhà nguyên thủy thế bao giờ!” Một ngó nghiêng trầm trồ.
“Nhà bên ngoài thì gì đặc sắc, ngờ bên trong rộng rãi phết.”
“Người man rợ đúng là man rợ, đến chỗ ở cũng ọp ẹp thế !”
“Thôi nào, chỗ ở là , còn kén cá chọn canh gì? Nghe nếu Trùng tộc tấn công biên giới, e là lúc đó đến cái nhà đá thế chúng cũng chẳng mà ở . Đến lúc đấy thì đừng mà tiếc nuối nhé!”
Những lời bàn tán khen chê ngớt bỗng im bặt khi đàn ông . Dù vài tin, nhưng thực tế phũ phàng cho họ , đó thể là sự thật!
Qua Vi liếc đàn ông lên tiếng. Ánh mắt hằn lên vẻ tang thương, ẩn chứa sự thông tuệ của trải qua thăng trầm. Anh đám đông đang dần im lặng, tiếp: “Tin tùy các , sẽ tự khắc hiểu.”
Người đó tách khỏi đám đông bỏ . Qua Vi kéo Cẩm Lệ và mấy bạn chọn một căn nhà đá. Cả tiểu đội của họ ở gần để tiện liên lạc và nhận lệnh từ đội trưởng.
“Thật nhà đá cũng mà. Mọi , vì nơi gần lãnh địa Trùng tộc nên các hành tinh lân cận thường xuyên chúng xâm lược. Anh trai tớ kể đấy. Các xem, nhà cửa xây dựng kỳ quặc thế , là để phòng thủ Trùng tộc ?”
Đêm đó, khi giường trong nhà đá, một cô gái tên Tiểu Diễm chợt nảy ý tưởng.
“Này, Tiểu Diễm lý ghê!” Chẳng ai ngờ, lời của cô khiến gật gù tán thành. Từ lúc đó, còn ai chê bai vẻ ngoài thô kệch của những ngôi nhà đá nữa.
So với mạng sống, thì đáng là gì?
Cửa đá hợp sức đóng chặt từ sớm. Qua Vi gối đầu lên tay, chìm giấc ngủ trong gian tối om, chỉ vài tia sáng yếu ớt lọt qua những lỗ thông gió.
Cô một lát lúc nào .
Sáng hôm , dù kèn báo thức, thói quen sinh hoạt điều độ bấy lâu nay rèn cho cô một chiếc đồng hồ sinh học cực kỳ chuẩn xác. Trời còn sáng hẳn, Qua Vi tự động mở mắt.
Vừa tỉnh giấc, đập mắt cô là khung cảnh tối tăm của căn nhà đá. Qua Vi ngẩn một lúc mới dậy, mò mặc quần áo ánh sáng lờ mờ.
“Qua Vi, mới mấy giờ mà dậy ?” Một thấy tiếng động, lầm bầm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-411.html.]
“Bốn rưỡi.” Qua Vi đáp, về phía cửa.
Cánh cửa nặng một cách lạ thường, một cô đẩy nổi . Qua Vi bên cạnh, trong phòng, vẫn đang ngủ say như chết.
Cô nghĩ ngợi một chút, bước sang bên cửa đá, dồn sức đẩy mạnh sang trái.
Két... kèn kẹt...
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Tiếng đá ma sát vang lên. Cánh cửa Qua Vi đẩy một khe hở đủ cho một lách qua, ánh sáng ban mai lập tức tràn .
Qua Vi đầu , thấy Cẩm Lệ ngóc đầu dậy cô một cái đổ rầm xuống ngủ tiếp. Cô khỏi bật lắc đầu, đó dùng sức khép cửa .
Bên ngoài cửa đá, trời sáng bừng. Qua Vi hít một thật sâu khí trong lành, cảm thấy cả sảng khoái hẳn lên. Cô bắt đầu chạy bộ khởi động quanh khu nhà đá.
Chạy một lúc, cô phát hiện một con dốc nhỏ ở phía xa nên tò mò chạy về phía đó.
Con dốc tuy nhỏ nhưng vị trí . Đứng đỉnh dốc, cô thể thu hết bộ khu nhà đá tầm mắt.
Qua Vi dốc ngắm một hồi, đó chạy xuống, tiếp tục chạy vòng quanh khu nhà. Cô cứ lặp lặp lộ trình từ nhà đá lên đỉnh dốc đúng mười mới dừng .
Lúc , bên ngoài ít giống cô, đang tự giác khởi động buổi sáng.
Khi cô về, gặp đội trưởng Lợi Á cũng đang chạy bộ. Anh thấy Qua Vi, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, rõ ràng cô dậy sớm tập thể dục.
“Ú... ú... ú...”
Đột nhiên, một hồi còi kỳ lạ vang lên. Qua Vi sững , còn đội trưởng Lợi Á thì mặt biến sắc, căng thẳng hét lên: “Không , địch tấn công!”
Anh rút chiếc còi mang bên và thổi mạnh. Tiếng còi chói tai vang vọng khắp khu nhà. Bất kể đang chạy bộ, đ.á.n.h răng còn đang say ngủ, tất cả đều nhanh chóng tập hợp đất trống nhà.
“Nghiêm! Nghỉ!” Đội trưởng Lợi Á thẳng tắp. Bên cạnh là các sĩ quan cùng quân hàm.