“Chủ nhân, cuộc gọi video.”
Giọng của Tiểu May Mắn vang lên trong phòng. Ngay lúc đó, một cô gái với dáng vẻ yêu kiều bước .
Cô gái trông mười tám, mười chín tuổi, mặc một bộ quân phục màu xanh lục, để mái tóc ngắn gọn gàng, cả toát lên một sức sống thanh xuân căng tràn.
“Tiểu May Mắn, ai gọi ?” Cô gái ngẩng đầu, để lộ vầng trán trắng nõn, đầy đặn, sống mũi thẳng tắp và một đôi mắt to linh động. Đó chính là Qua Vi, giờ là một thiếu nữ trưởng thành.
Nếu Qua Vi của ngày xưa chỉ là một nụ hoa e ấp chớm nở, thì Qua Vi của hiện tại bắt đầu tỏa sức quyến rũ độc đáo của riêng .
“Thưa chủ nhân, là giáo viên Viêm Phi ạ.” Tiểu May Mắn chớp chớp đôi cánh.
“Người , để bắt máy giúp nhé?” Qua Vi còn kịp lệnh kết nối, con vẹt Nón Xanh bên cạnh nhanh nhảu hành động.
Nó vèo một cái bay tới chỗ Tiểu May Mắn, dùng móng vuốt nhấn nút chấp nhận. Rất nhanh đó, khuôn mặt phóng khoáng của giáo viên Viêm Phi hiện lên màn hình.
Viêm Phi: “...” Sao là con chim thối chiếm màn hình! Ông thấy cô học trò Qua Vi xinh của cơ!
“Thầy Viêm Phi ạ.” Qua Vi đẩy Nón Xanh sang một bên, ngại ngùng ghé sát màn hình. “Thầy tìm em chuyện gì ạ?”
Vừa thấy Qua Vi, tâm trạng của Viêm Phi lập tức lên. Đây chính là cô học trò cưng của ông. “Qua Vi, em đến văn phòng một chuyến, việc với em.”
“À, ạ, em đến ngay đây.” Qua Vi vội vàng đáp lời.
Cô nhanh chóng rửa mặt chạy đến trường. Xuống khỏi ký túc xá, cô bước lên chiếc phi thoi của . Phi thoi lướt nhẹ đưa cô bay vút lên bầu trời, chỉ còn vài chiếc lá xoay tròn trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Khi cô đến văn phòng, thầy Viêm Phi đang thảnh thơi vắt chéo chân đó.
“Qua Vi, em đến ? Mau !” Thầy Viêm Phi chỉ chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng.
Qua Vi cũng khách sáo. Cô thầy Viêm Phi là câu nệ tiểu tiết nên xuống ngay.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Viêm Phi thẳng dậy, vẻ mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc. “Qua Vi, một chuyện hỏi ý kiến em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-390.html.]
Nghe , Qua Vi cũng nghiêm túc theo. “Thầy cứ ạ.”
“Mấy năm qua, biểu hiện của em ở học viện quân sự luôn xuất sắc. Vì , đề cử em đến quân bộ thực tập. Em thấy thế nào?”
“Đến quân bộ thực tập ạ?” Qua Vi lẩm bẩm. Không sinh viên năm tư mới thực tập ? Như cô xem là thực tập thời hạn.
“ , em đồng ý ?” Thầy Viêm Phi kiên nhẫn hỏi .
“Thầy thể rõ hơn về chuyện thực tập ạ?” Qua Vi hỏi.
“Được thôi. Quân bộ một kế hoạch bồi dưỡng tài năng, học viện của chúng mười suất, riêng trong tay ba suất đề cử. Cơ hội vô cùng hiếm .” Thầy Viêm Phi thao thao bất tuyệt về chuyện thực tập, dường như đang cố gắng thuyết phục Qua Vi.
“Qua Vi, cho rằng em nên thử xem, em đến thể lớp trưởng đấy!” Giọng của Viêm Phi tràn đầy sức cám dỗ.
“Có một khi thực tập thì sẽ thể về thường xuyên ạ?” Qua Vi là dễ dụ hoặc.
“Đó là điều chắc chắn. Đợt thực tập diễn ở hành tinh trung ương, các em thể sẽ phái thẳng đến các hành tinh biên giới.” Thầy Viêm Phi .
“Em thể suy nghĩ một chút ạ?” Qua Vi đồng ý ngay lập tức. Dù cô khao khát cuộc sống quân đội, nhưng chuyện đến đột ngột.
“Không vấn đề gì, nhưng chậm nhất là ngày mai em cho câu trả lời.”
“Vâng, em hiểu ạ.” Qua Vi dậy khỏi ghế sô pha. “Thầy Viêm Phi, cảm ơn thầy luôn quan tâm em. Em xin phép .”
Viêm Phi phất phất tay, trở về với vẻ cà lơ phất phơ, chẳng màng sự đời.
Rời khỏi tòa nhà văn phòng, Qua Vi vốn định về ký túc xá, nhưng suy nghĩ một hồi, cô điều khiển phi thoi chuyển hướng, bay khỏi khuôn viên học viện.
Phi thoi sẵn lớp chắn bảo vệ, nhưng Qua Vi thích bay mà bật nó lên. Cô thích cái cảm giác đón gió lướt giữa trung, vô cùng sảng khoái và tự do."
"Qua Vi điều khiển phi thuyền con lướt , bên cạnh là Nón Xanh đang tíu tít vỗ cánh bay theo. Chú chim nhỏ lúc thì phấn khích vọt lên phía , lúc lượn đằng , khi thì bay vút lên cao, khi sà xuống thấp, trái đảo điên, trông nó vẻ vui lắm.
Thấy nó chỉ loanh quanh gần đó, Qua Vi cũng mặc kệ, để nó tự do bay lượn.