Thế nhưng, hình như muộn một bước. Ngay khi tay Tiểu Tề sắp chạm chiếc gai, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái. Ơ, cái gai mất ?
Vài giây , một cơn đau buốt mới từ từ truyền đến từ đầu ngón tay. Anh giơ tay lên , chỉ thấy ngón tay xuất hiện một lỗ nhỏ li ti, m.á.u đang rỉ ngừng.
Thấy , Qua Vi khỏi day trán. Cô cuối cùng cũng hiểu tại Qua Kiều thương, và cả “kiệt tác” ngoài ban công nữa, hóa đều là do cái đồ dở chuyện !
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Hửm... Chậu xương rồng của em chút kỳ lạ, bán ?” Tiểu Tề xem xét ngón tay, theo thói quen đưa miệng mút để cầm máu. Ánh mắt liếc về phía đám xác chim la liệt đất, đột nhiên hỏi.
“Không bán!” Qua Vi từ chối thẳng thừng. Chậu xương rồng là cô lặn lội ngàn dặm mang từ thành phố E về, bầu bạn với cô bao nhiêu năm, sớm tình cảm .
Huống hồ, bây giờ chậu xương rồng rõ ràng xảy biến dị!
Muốn vớ bở ? Qua Vi liếc xéo Tiểu Tề, mơ !
Tiểu Tề sờ sờ mũi, ngượng ngùng lùi xa một chút. Anh cũng chỉ đùa thử thôi, nếu là thì chắc chắn cũng bán!
“Ăn cơm thôi!” lúc , giọng của Lâm từ trong nhà vọng .
Qua Đường thấy, liền xách một con chim đất chạy nhà. Tiểu Tề thấy thế cũng xách theo bốn năm con .
Qua Vi cúi đầu chậu xương rồng vẫn im bất động, bỗng nhiên đưa tay véo véo gai của nó, ừm, cũng cứng phết! Lần cô hề nó “đâm” trả.
Cô ngay mà, cái đồ ngốc tuy dữ dằn, nhưng do chính một tay cô bón phân tưới nước nuôi lớn, chắc chắn sẽ tấn công !
Thân cây xương rồng đột nhiên vặn vẹo. “Đừng véo em, đừng véo em, đau!”
Qua Vi thấy một giọng non nớt của một bé vang lên bên tai, cô khúc khích buông tay: “ là đồ ngốc!”
“Tiểu Vi, ăn cơm thôi con!” Trong nhà, Lâm giục.
Cô chạy tới chỗ đám xác chim xổm xuống, xách nốt hai ba con còn lên tay. Bộ dạng của em trai ban nãy cô thấy cả . Tâng tâng mấy con chim tay, Qua Vi vui vẻ nghĩ, hôm nay bữa ngon "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-37.html.]
"Bác Lâm thấy Tiểu Tề và Qua Đường tay xách nách mang cả một đống chim nhà thì mắt tròn mắt dẹt, đến khi thấy Qua Vi cũng lỉnh kỉnh xách thêm mấy con nữa , bà nhịn nữa, lên tiếng hỏi: “Tiểu Vi, các con kiếm lắm chim thế ?”.
Qua Vi hì hì, đáp tỉnh bơ: “Tụi con trộm cướp, là chim sa từ trời xuống đấy ạ!”.
Bác Lâm cô chọc cho bật , cũng gặng hỏi nữa, chỉ tay bếp: “Để đấy , ăn cơm , chiều tiệc nướng BBQ!”.
“Tuyệt vời!” Qua Đường reo lên, bé xổm xuống mấy con chim, ngắm nghía từng con một, dường như mường tượng món chim nướng thơm lừng mắt.
“Ăn cơm , đồ mèo con ham ăn !” Bác Lâm , cưng chiều chấm nhẹ chóp mũi Qua Đường. Cả nhà nhanh chóng bàn và bắt đầu dùng bữa.
Bố Qua đang trong ca trực nên ông ăn cơm ngay tại trạm gác.
Ăn trưa xong, Tiểu Tề liền về vì còn việc bận. Trước khi , quên dặn dò bác Lâm: “Bác ơi, tiệc nướng nhớ để dành cho cháu một con nhé, sáng mai cháu qua ăn!”.
Bác Lâm hiền hậu: “Yên tâm, thiếu phần của cháu !”. Tiểu Tề lúc mới thỏa mãn về.
Trong phòng ngủ, Qua Vi giường định ngủ trưa, nhưng cứ nghĩ mãi về những chuyện xảy hôm nay nên trằn trọc mãi ngủ .
Thật , lúc ở ban công ban nãy, cô thể thấy cây xương rồng bà thỉnh thoảng bật những tiếng khúc khích, nhưng lạ là cả Tiểu Tề và em trai Qua Đường dường như đều chẳng thấy gì.
Lẽ nào chỉ những thức tỉnh dị năng hệ Mộc, khả năng kết nối tự nhiên với thực vật như cô mới âm thanh của chúng?
Ánh mắt cô bất giác dời sang cây mắc cỡ đặt bên cạnh. Kế bên nó thêm một chiếc ổ rắn, hiểu Tè Lè đặc biệt thích ngủ cạnh cây mắc cỡ, thế là bố Qua dời luôn cái ổ của nó sang đây.
Lúc , nó đang cuộn tròn trong ổ, thè lưỡi bóng đêm ngoài cửa sổ. Qua Vi , chẳng bao lâu nữa, Tè Lè sẽ ngoài săn mồi.
Xem , ba cái cây cô đặt trong gian đều biến dị một cách rõ rệt!
Hướng biến dị của cây xương rồng bà là sức tấn công, cây mắc cỡ và cây trầu bà sẽ biến dị thành cái gì đây.