Qua Vi cũng thành phần bật cóc còn như thế nào, cô chỉ máy móc lặp động tác theo bản năng, cho đến khi một giọng tựa như âm thanh cứu rỗi vang lên: “Được , hôm nay kết thúc ở đây!”
Ngay khoảnh khắc , cô cảm thấy giọng của mà êm tai đến thế.
Cả cô mềm nhũn, ngã vật sàn, dang tay dang chân thành hình chữ Đại, đến một ngón tay cũng lười nhúc nhích, gì đến việc giữ hình tượng con gái.
Hình tượng là cái gì? Ăn ?
Ngay khi Qua Vi cảm thấy thể lực đang dần hồi phục, tiếng còi báo động “ú... ú... ú...” chói tai bỗng vang vọng khắp căn cứ. Cùng lúc đó, hàng loạt mệnh lệnh ban liên tiếp qua loa phát thanh: “Đàn chim kích! Đàn chim kích! Yêu cầu bộ dân chú ý ẩn nấp! Chú ý ẩn nấp!”
“Khu tái định cư một, nhân viên canh gác chú ý, mục tiêu ở hướng ba giờ!”
“Khu tái định cư ba, nhân viên canh gác chú ý, mục tiêu ở hướng bảy giờ!”
“Khu gia đình quân nhân, tòa nhà ba, nhân viên canh gác chú ý, mục tiêu ở hướng mười một giờ!”Trong phòng huấn luyện, nét mặt Tần Nghị trở nên căng thẳng, xoay sải bước ngoài.
Qua Vi vội bật dậy khỏi sàn, loạng choạng đuổi theo, lòng cô nóng như lửa đốt. Hôm nay ba gác mà! “Anh Tần, đợi em với! Em cũng !”
Bước chân Tần Nghị khựng , nhưng lập tức rảo bước , giọng lạnh lùng chút ấm vọng : “Cô chỉ thêm vướng chân!”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Qua Vi sững . , thể lực của cô yếu như gà sên, dị năng thì cách sử dụng, s.ú.n.g ống càng từng chạm . Cô theo thì thể gì ngoài việc gây thêm phiền phức chứ?
Chưa bao giờ cô căm ghét sự yếu đuối của bản đến thế, và khát khao trở nên mạnh mẽ cũng bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.
Cô bước ngoài, xa qua ô cửa sổ xám xịt. Trên bầu trời, từng đàn chim khổng lồ đang lượn vòng, hễ phát hiện mục tiêu là chúng lao vút xuống như một mũi tên.
Những chiếc xe bay kịp né tránh mỏ của chúng đục thủng một lỗ lớn, lập tức chao đảo như sắp rơi. Thậm chí chiếc còn nổ tung ngay trung trong một tiếng vang trời.
Các quân nhân canh gác tầng thượng tay cầm s.ú.n.g laser và pháo hạng nhẹ, xả đạn dữ dội bầy chim . Những con chim trúng đạn cất lên tiếng kêu rít t.h.ả.m thiết, loạng choạng bay . Thỉnh thoảng, một con chim khổng lồ m.á.u me đầm đìa rơi xuống từ cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-35.html.]
Cũng những con chim hung hãn sợ chết, chúng lao thẳng làn mưa đạn, quắp lấy những lính tầng thượng bay lượn vòng vòng để thị uy, đó tàn nhẫn thả họ rơi xuống từ cao.
Ghê rợn hơn, những con chim tàn bạo còn dùng mỏ và móng vuốt sắc nhọn xé xác các chiến sĩ thành từng mảnh ngay giữa trung.
Bầu trời như đổ một cơn mưa máu. Đây là một cuộc giao tranh đẫm m.á.u và tàn khốc!
Qua Vi cửa sổ, hai mắt đỏ hoe, ngừng thầm cầu nguyện trong lòng, ba của cô ở bên thế nào .
Hôm nay là ngày đầu tiên ba gác, gặp đợt kích của bầy chim thế cơ chứ?
Chẳng mấy chốc, tất cả xe bay đều hạ xuống mặt đất tìm nơi ẩn nấp. Toàn bộ căn cứ giờ chỉ còn là chiến trường giằng co giữa bầy chim và các quân nhân.
Nửa tiếng , đàn chim cuối cùng cũng rút lui.
Cô loáng thoáng thấy tiếng reo hò từ bên ngoài. Đó là tiếng ăn mừng vì đàn chim rời , họ một nữa thoát nạn, một nữa sống sót.
xen lẫn trong đó là cả những tiếng bi thương của những mất , bạn bè.
Qua Vi bỗng nhiên cảm thấy, chút mệt nhọc mà cô chịu đựng hôm nay đáng là gì?
Chỉ cần thể trở nên mạnh mẽ, thể bảo vệ , bảo vệ căn cứ khỏi sự xâm lược của kẻ thù, thì chút khổ cực đáng là gì!
Ánh mắt Qua Vi trở nên sâu thẳm. Giờ khắc , cảnh tượng gieo lòng cô một hạt giống quyết tâm, chỉ chờ ngày ấp ủ, nảy mầm và vươn lên mạnh mẽ.
“Tiểu Vi, để đưa em về nhé.” Lúc , Tiểu Tề, nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, lên tiếng.
“Vâng ạ, chúng về thôi.” Qua Vi cùng Tiểu Tề lên tầng thượng.
Trên tầng thượng, Tần Nghị đang đó, chỉ huy các binh lính dọn dẹp chiến trường.