Tiểu Tề vội vàng nhận lấy, hé nắp hộp hít một . Chà, thơm thật!
Qua Vi nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng theo Tiểu Tề đến trụ sở quân đội.
Họ thang máy thẳng lên tầng 11, nơi một phòng huấn luyện chuyên dụng của Tần Nghị.
Phòng huấn luyện vô cùng rộng rãi, chừng bằng hai sân bóng rổ, bên trong còn trải t.h.ả.m nhựa chuyên dụng, xung quanh là các loại thiết rèn luyện thể lực trang đầy đủ.
Lúc họ đến nơi, Tần Nghị đó chờ từ lâu.
“Hôm nay chạy bộ mang vật nặng 200 mét mười vòng, hít đất hai mươi tổ, nhảy cóc hai mươi tổ.” Tần Nghị giao xong nhiệm vụ vội vàng rời , bỏ Tiểu Tề hướng dẫn động tác cho Qua Vi. Anh thản nhiên phớt lờ ánh mắt oán thán của lính trẻ, tiện tay xách luôn hộp đồ ăn mất.
“Biết thế lúc nãy xe ăn vụng luôn cho !” Tiểu Tề lầm bầm đầy ai oán.
Cậu xoa xoa tay, cô gái vẻ mảnh mai yếu ớt mặt, bỗng cảm thấy đoàn trưởng quá đáng ? Một đóa hoa mỏng manh thế , mà nỡ tay chứ?
Trong lúc còn đang cân nhắc lát nữa nên nương tay một chút thì Qua Vi tự giác khởi động đường chạy.
Thôi , xem lo bò trắng răng, cô gái nhỏ thích ứng hơn tưởng!
Tiểu Tề đợi Qua Vi khởi động xong, liền bắt đầu tỉ mỉ hướng dẫn cô tập luyện thể lực.
Đầu tiên là bài chạy bộ mang vật nặng. Bình thường chạy 200 mét thôi Qua Vi thở , huống chi là đeo tạ chạy mười vòng?
Tiểu Tề đ.á.n.h giá cánh tay, cẳng chân nhỏ nhắn của Qua Vi, bèn để cô bắt đầu từ mức tạ nhẹ nhất là 10kg.
Đeo bao cát nặng 10kg lên vai, Qua Vi bắt đầu chạy.
“Chạy chậm thôi, giữ đều nhịp thở, tay! Vung tay lên!”
Vừa bắt đầu huấn luyện, Tiểu Tề như biến thành một khác, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên nghiệp hẳn lên.
Lúc đầu, Qua Vi chạy khá nhẹ nhàng, sải chân còn lớn, nhưng ba vòng, bước chân cô bất giác thu nhỏ , tốc độ cũng giảm hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-34.html.]
Đến ba vòng cuối cùng, Qua Vi chỉ cảm thấy đôi chân còn là của nữa, nặng như đeo chì, lê từng bước một cách khó khăn. Tóc và quần áo cô sớm ướt đẫm mồ hôi, bết dính trông vô cùng nhếch nhác và khó chịu.
Vòng cuối cùng, cô gần như là lết từng bước về đích.
“Hộc... Hộc...”
Trong phòng huấn luyện yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng thở dốc nặng nề của Qua Vi, cô như một con cá mắc cạn, khó khăn hít thở từng .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Một lúc lâu , khi Qua Vi thấy dễ chịu hơn một chút, giọng của Tiểu Tề vang lên như ác ma: “Tốt, hạng mục tiếp theo, hít đất hai mươi tổ, mỗi tổ mười cái!”
A a a, Qua Vi bỏ cuộc lắm, nhưng nghĩ đến thể lực yếu như sên của , cô đành chấp nhận phận, sấp xuống tấm t.h.ả.m yoga mà Tiểu Tề đưa tới bắt đầu hít đất.
Làm xong mười tổ hít đất, Qua Vi thấy cả như vớt từ nước lên. Bây giờ chỉ chân đau nhức mà ngay cả tay cũng bắt đầu rã rời.
Nghĩ đến vẫn còn mười tổ nhảy cóc đang chờ , Qua Vi nhắm nghiền mắt, bò đất giả chết.
“Hửm? Thể lực cùi bắp thế mà cũng ảo tưởng đội Mũi Nhọn ?”
Đột nhiên, một giọng nam lạnh lùng vang lên trong phòng huấn luyện, khiến Qua Vi giật nảy ."
"Lời hùng hồn tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bao giờ Qua Vi cảm thấy hổ và khó xử đến thế . Cảm giác ngượng ngùng dâng lên như thủy triều, trong nháy mắt nhấn chìm cô.
Có một khoảnh khắc, cô thậm chí còn cảm thấy, giọng sẽ trở thành nỗi ám ảnh đeo bám suốt đời.
Không lấy sức lực, Qua Vi khó khăn gượng dậy khỏi mặt đất tự giác bắt đầu bài tập bật cóc.
Tiểu Tề liếc vị đoàn trưởng đại nhân với ánh mắt sâu thẳm đang ở cửa, trong lòng thầm thắp cho Qua Vi một nén nhang đồng cảm. Đoàn trưởng của họ một khi huấn luyện khác thì đúng là chút nhân tính nào, cũng chẳng giới hạn gì sất!
Tần Nghị chút cảm xúc phòng huấn luyện, nơi cô bé đang bật cóc đến siêu vẹo ngả nghiêng. Ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Thể lực kém thành vấn đề, chỉ cần sự kiên trì và chịu khổ, việc nâng cao thể lực chỉ là chuyện sớm muộn. Xem cô nhóc cũng thừa kiên trì, chỉ cần cho cô thêm thời gian, chuyện sẽ khác.