Trên một hành tinh hoang phế, Qua Vi xếp bằng một mặt đất. Bề mặt hành tinh lồi lõm đầy hố sâu, đất đai sa mạc hóa, khắp nơi là những hố sụt lún khổng lồ.
Qua Vi ngắm hành tinh , ánh mắt cô bất giác hướng về phía hố đen bên cạnh.
Vô thức, đôi mắt cô chìm đắm đó.
Như thể trôi qua lâu, Qua Vi nhận hố đen trong mắt ngày một lớn hơn, và giữa một trận trời đất cuồng, nó hút cả cô trong.
Cô cảm thấy đang ở một nơi chim hót líu lo, hoa thơm khoe sắc, dòng qua tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Những con hành tinh ăn mặc giản dị, cần cù cày cấy mảnh đất màu mỡ, sống một cuộc đời hạnh phúc nơi đây.
Hành tinh phát triển với tốc độ chóng mặt, máy móc và công nghệ điện tử vận hành ngừng nghỉ. Nó ngày càng trở nên phồn hoa, nhưng bề mặt nó cũng dần bao phủ bởi những khu mỏ tan hoang, rác thải và ô nhiễm, bào mòn nó đến mức biến dạng !
Dần dần, hành tinh kiệt sức. Bị rút cạn tài nguyên, nó bùng nổ phẫn nộ: những trận mưa lớn gây lũ quét, những cơn mưa axit hôi thối, núi lở, đất sụt, động đất triền miên.
Qua Vi lặng lẽ chứng kiến tất cả, hốc mắt bất giác cay xè. Cô dường như thấy tiếng hành tinh đang than, rỉ máu. Đau thương đến tột cùng!
Đây rốt cuộc là bi kịch của loài , là lời phản kháng trong câm lặng của hành tinh?!
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Năm tháng vô tận trôi , những cư dân năm xưa sớm rời bỏ quê hương, thứ còn giờ đây chỉ là một vùng đất hoang tàn, cằn cỗi.
Qua Vi thoát khỏi cảnh giới huyền ảo đó, tâm hồn cô trở nên trong suốt lạ thường. So với nỗi đau của cả một hành tinh, những khổ đau mà cô từng trải qua dường như chẳng còn đáng kể.
Cô xuống mảnh đất chân , mảnh đất tối màu dường như đang thì thầm kể cho cô điều gì đó.
Qua Vi khẽ thở dài, một nữa trở gian tùy . Cô đến sân trong, những luống cây xanh tươi đầy sức sống, tâm trạng lúc mới khá hơn một chút.
lúc , thông qua gian, cô thấy một chiếc phi thuyền đang nhanh chóng bay tới gần. Cô vội vàng rời khỏi gian.
Phi thuyền ngày một đến gần từ từ dừng hành tinh hoang. Qua Vi bước đón, quả nhiên, đúng là đến đón cô .
Bước lên phi thuyền, Qua Vi chọn đại một căn phòng ngả xuống giường. Cuối cùng cũng thể thư giãn một chút cho thật !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-325.html.]
Qua Vi chìm giấc ngủ sâu, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
Cánh cửa kẽo kẹt mở , Thủy Linh Lung bước . Qua Vi hé mắt , thấy là cô bé, cô nhắm mắt ngủ .
Thấy , Thủy Linh Lung nhẹ nhàng bước đến bên giường. Ánh mắt cô bất giác dừng bàn tay trái lộ của Qua Vi, bàn tay đó trông trắng trẻo hơn hẳn so với tay , còn ống tay áo thì m.á.u nhuộm đến biến màu.
Ánh mắt cô khựng , trong lòng thoáng qua một tia hối hận. Mặc dù Qua Vi gì, nhưng để thoát khỏi tay bọn cướp đó, chắc chắn cô trả một cái giá hề nhỏ!
Hơn nữa, ông cố còn , phi thuyền của bọn chúng còn sót nhiều máu.
Vì sự cố bất ngờ , chuyến đến hành tinh Tư Cầu của họ kết thúc sớm. Chiếc phi thuyền sẽ thẳng về hành tinh Trung Ương.
“Tít... tít... tít. Cuộc gọi từ Qua Đường.”
Trí não Tiểu May Mắn đầu Qua Vi cứ bay vòng vòng giữa trung, “Chủ nhân, yêu cầu gọi video ạ!”
Thủy Linh Lung vội hiệu, “Tiểu May Mắn, đây với tớ!”
Thủy Linh Lung đưa Tiểu May Mắn khỏi phòng, khép cửa mới , “Được , kết nối .”
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối. Qua Đường chỉ thấy mỗi Linh Lung trong video, khỏi lo lắng hỏi: “Chị Linh Lung, chị em ạ?”
“Chị đang ngủ, cứ để chị nghỉ ngơi một lát !” Thủy Linh Lung đáp.
“Vâng.” Qua Đường chút thất vọng, “Chị ... vẫn chứ ạ?”
“Ừm, chị vẫn , yên tâm !” Thủy Linh Lung nhớ tới bàn tay thương của Qua Vi, nhưng vẫn quyết định , cũng chỉ khiến thêm lo lắng mà thôi.
“Vâng, em cúp máy đây chị Linh Lung.” Qua Đường ngắt cuộc gọi.
Tại hành tinh Tư Cầu, bên trong khách sạn, Qua Đường màn hình điện tử tối đen, lẩm bẩm với trí não cơ giáp của : “Chị Linh Lung đang dối , chị chắc chắn xảy chuyện !”“Chị Vi, chị Vi ơi.”